Cơm nước xong Mạnh Thời Nhiên đưa Mạnh Hạ về nhà, lúc này đã qua thời điểm kẹt xe, đường trở về thoải mái nhiều, biệt thự nhà họ Mạnh nằm ở lưng chừng núi, tới nơi đã gần 9 giờ.
Mạnh Thời Nhiên mở cửa phòng khách, dì giúp việc nghe tiếng, lập tức buông đồ trong tay chạy ra từ phòng bếp bên kia.
“Cô Mạnh đã về rồi?”
Mạnh Hạ gật đầu: “Vâng, anh cháu đâu?”
“Cậu Mạnh còn chưa về đâu.”
Mạnh Thanh Hiến bận, không ở nhà là chuyện thường.
“Cô Mạnh có muốn ăn gì không?”
“Không ạ.”
Mạnh Hạ giao hành lý cho dì giúp việc, quay trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, cô dựa vào đầu giường nghịch di động, Mạnh Thời Nhiên ngồi trên ghế bên phải giường, cầm di động, cả người dựa ra sau, tư thái rất thả lỏng.
—— Hai người quen biết nhau từ nhỏ, đương nhiên không có gì kiêng kị.
Mạnh Thời Nhiên ngồi cùng cô trong chốc lát, một lúc sau Mạnh Hạ có vẻ đã mệt, hai mí mắt díu lại, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ.
Mạnh Thời Nhiên chờ cô ngủ rồi mới đi.
Trên đường về nhà, anh vừa lái xe vừa xem đường, đến chòi canh gác ở chân núi thì gặp được xe của Mạnh Thanh Hiến.
Hai bên cũng không dừng lại chào hỏi, đối với Mạnh Thời Nhiên, Mạnh Thanh Hiến là trưởng bối, so ra quan hệ của anh càng thân với Mạnh Hạ hơn.
Mạnh Thời Nhiên đảo tay lái, lúc quay xe có nhìn thoáng qua gương chiếu hậu phát hiện trên ghế xe có đặt một chiếc túi, là quà anh chuẩn bị tặng Mạnh Hạ.
—— Đã quên đưa cho cô.
*
Mạnh Hạ vốn ngủ không sâu, vừa nghe thấy tiếng động cơ dưới nhà, đoán là Mạnh Thanh Hiến trở về, cô ngồi bật dậy, đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy có ánh đèn xe.
Cô muốn gặp anh, vì thế vội vàng mặc quần áo hẳn hoi, chạy qua hành lang đến chỗ Mạnh Thanh Hiến bên kia, đứng trước cửa phòng duỗi tay gõ cửa.
“Anh?”
“Mời vào.”
Mạnh Hạ mở cửa, chỉ thấy Mạnh Thanh Hiến mặc sơ mi quần tây, thân hình cao lớn, có lẽ anh cũng chỉ vừa vào phòng, áo khoác tây trang vắt trên lưng ghế, hiện đang duỗi tay cởi cúc tay áo.
Ánh đèn trong phòng khiến Mạnh Thanh Hiến càng thêm thành thục, Mạnh Hạ có cảm giác kích động nói không nên lời.
Cô đóng cửa chạy đến.
“Anh.”
Mạnh Thanh Hiến quay đầu, giọng nói nghiêm nghị: “Về rồi à?”
“Vâng, vừa rồi Thời Nhiên tới đón em.”
Mạnh Thanh Hiến gật đầu, ánh mắt dừng trên người Mạnh Hạ.
Ra ngoài một năm, Hạ Hạ hình như lại nảy nở, trổ mã xinh đẹp hơn rồi.
Nhưng đối với anh mà nói, cô vẫn còn rất nhỏ.
—— Mạnh Hạ cao 1m67, Mạnh Thanh Hiến lớn hơn cô 15 tuổi, thân cũng cao hơn cô 20 cm.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Mạnh Hạ ngồi trên sô pha, hai anh em hàn huyên đôi câu, Mạnh Thanh Hiến hỏi chuyện cô du học, Mạnh Hạ nhất nhất trả lời từng câu.
“Lần này trở về có muốn anh mở công ty cho em không?”
Mạnh Hạ học thiết kế trang sức.
Nguyên nhân cũng không phải cô yêu thiết kế, đơn giản chỉ vì thích cái đẹp, khi còn nhỏ Mạnh Hạ thích các vật trang sức như trâm cài đầu, vòng cổ, vòng tay gì đó, ngẫu nhiên sẽ có ý tưởng viết viết vẽ vẽ.
Mạnh Thanh Hiến cũng dung túng cho cô, cô có vẽ ra vật gì kỳ quặc cũng đều sai người đi làm, hiện tại trong phòng Mạnh Hạ còn lưu lại rất nhiều những món đồ nho nhỏ được thiết kế trong lúc cô tâm huyết dâng trào.
Sau lên đại học, lúc chọn chuyên ngành cô lại không có sở thích đặc biệt gì khác nên thuận thế chọn thiết kế trang sức.
Có điều nhà họ Mạnh chủ yếu làm về thực nghiệp, không có liên quan gì đến ngành sản xuất châu báu nên nếu cô muốn, anh sẽ mở một con đường cho cô.
—— Mạnh Hạ ra đời khi Mạnh Ân Vân đã gần 50 tuổi, từ nhỏ đa số đều là Mạnh Thanh Hiến chăm sóc Mạnh Hạ, cho nên tự nhiên cũng cưng chiều cô hơn chút.
...........