Gương mặt Nhan Thành bị bao phủ bở cảm xúc bi thương mơ hồ.
Mạnh Hạ nhận ra anh đang sững sờ, cô duỗi tay quơ loạn trước mặt anh.
“Nhan Thành?”
Nhan Thành lấy lại tinh thần, đúng vậy, trong chuyện này Mạnh Hạ còn chưa nói gì, anh nghĩ nhiều thế làm gì.
Anh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, bày ra phong độ lịch thiệp mà một người đàn ông nên có.
“Được rồi, có muốn tôi tiễn em không?”
“Không cần.”
“Vậy ngày mai mấy giờ em đi.”
“6 giờ.”
“Được.”
Mạnh Hạ cầm túi xách: “Tôi đi đây.”
Mạnh Hạ xoay người rời đi.
Một phút sau, Nhan Thành kéo cửa nhìn bóng dáng cô, trong lòng thầm nghĩ, cô đi đúng là không chút lưu luyến.
Mạnh Hạ quả thật không có lưu luyến, cô và Nhan Thành chỉ như bèo nước gặp nhau, chương trình du học là 10 tháng, cô đã ở lại thêm một tháng, đến lúc nên trở về rồi.
—— Cô nhớ Mạnh Thanh Hiến.
Nhan Thành quay về phòng sấy khô tóc, thay quần áo, chốc lát sau anh đột nhiên nhớ tới một việc.
Anh còn chưa có phương thức liên lạc của cô sau khi về nước.
*
Ngày hôm sau Mạnh Hạ lên máy bay về nước.
Từ Sydney bay thẳng đến Bắc Kinh cần 12 tiếng đồng hồ, hơn nữa hôm nay khoang hạng nhất chỉ có ba người, vô cùng yên tĩnh, thi thoảng sẽ nghe được tiếng lật sách báo sột soạt, Mạnh Hạ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, keng một tiếng, là âm thanh muỗng cà phê va vào thành sứ, chuẩn xác kéo Mạnh Hạ ra khỏi giấc ngủ sâu.
Bên ngoài cửa sổ cabin là trời xanh mây trắng, cô dựa vào lưng ghế, kéo bịt mắt, đôi mắt nhập nhèm hé mở, đột nhiên bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào còn chưa kịp thích ứng, lông mày hơi nhăn lại.
Nhưng cô không duỗi tay che.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, có điều căn cứ vào mức độ cổ họng khô rát cùng thân thể mệt mỏi chắc phải tầm sáu bảy tiếng đồng hồ trở lên, trên người nửa đắp chiếc chăn tiếp viên hàng không đưa.
Lộc cộc, là tiếng bước chân thanh thúy nhẹ nhàng của tiếp viên hàng không truyền đến, sau đó dừng ở bên người Mạnh Hạ.
“Cô Mạnh, cô tỉnh rồi, có cần uống nước không ạ?”
Mới vừa tỉnh nên thân thể còn hơi lười biếng, Mạnh Hạ gật đầu.
Tiếp viên hàng không tri kỷ mang một tách cà phê đến cho Mạnh Hạ, tách trà và đĩa được mang đi thay vào đó là một ly nước trắng.
“Cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không khẽ mỉm cười, Mạnh Hạ hỏi cô ấy.
“Còn bao lâu nữa thì hạ cánh?”
“Hai tiếng nữa ạ.”
Hai tiếng, vậy thì không cần ngủ tiếp.
Mạnh Hạ xốc chăn mỏng trên người đặt sang bên, đứng dậy đến toilet sửa sang lại bản thân, đợi đến lúc trở về, đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô quay trở lại ghế ngồi, trên bàn trước mặt có đặt một cuốn tạp chí, laptop cùng với một chiếc bình hoa được cố định rất chắc chắn, trên màn hình lớn đang chiếc quảng cáo của công ty hàng không.
Mạnh Hạ cầm tạp chí, tùy ý lật xem vài trang, có điều hơn nửa sự chú ý của cô đều tập trung vào người đàn ông ngồi ở vị trí đằng trước.
—— Vừa rồi là anh ta đánh thức Mạnh Hạ, nói đúng hơn là tiếp viên hàng không đưa thêm cà phê cho anh ta, muỗng cà phê chạm vào đĩa đựng phát ra âm thanh.
Mạnh Hạ ngẫu nhiên ngẩng đầu chỉ thấy được ống quần tây màu đen phẳng phiu của anh ta.
Nhìn từ độ dài bắp chân có vẻ chân anh ta khá dài, đoán chừng chiều cao phải trên 185.
.............