Sầm Phong buông tư liệu trong tay, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy đồng hồ đeo lên, đây là Trịnh Vận tặng anh, anh đã đeo bốn năm nhưng vẫn như mới.
*
Cùng lúc đó, tại thành phố Sydney, Úc, Mạnh Hạ đang ở trong phòng cao nhất của khách sạn với Nhan Thành.
Bên ngoài cửa sổ, đèn đuốc sáng trưng, bên trong phòng cô ngồi trên người Nhan Thành, vòng eo tinh tế, cặp mông vểnh lên, đôi chân thon dài đè trên khăn trải giường, bị Nhan Thành ôm lấy không ngừng đưa đẩy.
Nhan Thành rất dùng sức, hung hăng đỉnh đến nơi sâu nhất, Mạnh Hạ ngửa đầu, tóc dài trượt xuống khỏi đầu vai, da thịt trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt.
Hoa tâm truyền đến cảm giác trướng lớn, cô há miệng thốt ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, cực kỳ thoải mái.
“Ưm…… Chậm chút…… Chậm chút!”
Nhan Thành nghe vậy ngược lại càng thêm nhanh, anh bẻ hai cánh mông, cố ý va chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, khiến tiểu huyệt run rẩy co rút, trào ra dịch mật.
Nhan Thành ngửa đầu nhìn Mạnh Hạ.
Cô thật xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, cho dù không trang điểm vẫn hồng hào khỏe mạnh, đôi môi anh đào no đủ hơi hé.
Hiện tại trên mặt cô nổi lên một tầng ửng hồng, thoạt nhìn vô cùng mê người.
Nhan Thành cảm thấy thân thể truyền đến một trận tê dại, cô cắn anh quá chặt, cảm giác thật sướиɠ.
Anh ghé lại gần, muốn hôn Mạnh Hạ, lại bị cô quay đầu tránh đi.
Cô không muốn, Nhan Thành đương nhiên sẽ không ép.
Anh thở dốc nói: “Đổi tư thế.”
Mạnh Hạ gật đầu.
Nhan Thành bóp eo cô, rất nhỏ, xúc cảm rất tốt, sau đó xoay người đè cô ở dưới thân, đẩy mông tiếp tục thọc vào rút ra.
Nhan Thành làm vừa nhanh vừa mạnh, Mạnh Hạ thích ý cắn môi rêи ɾỉ thành tiếng.
Cô duỗi tay bấu lấy lưng anh, móng tay như muốn ghim sâu vào da thịt, Nhan Thành càng thêm đẩy nhanh tốc độ, mồ hôi rơi trên trán cô, cơ thể không ngừng đong đưa.
Lại thêm vài chục cú đưa đẩy hung mãnh, hai người đều được phóng thích, Mạnh Hạ kẹp mông, cắn dươиɠ ѵậŧ của anh lên cao trào.
*
Sau khi kết thúc Mạnh Hạ nghỉ ngơi trong chốc lát, Nhan Thành cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm.
Tầm 10 phút sau Mạnh Hạ đứng dậy, cô đến phòng tắm tắm rửa, sau khi sấy khô một nửa mới đi ra. Nhan Thành thấy cô ra lại đi vào, nhưng lúc đi ra mái tóc ướt nhẹp, một chiếc quần dài màu trắng phối với áo ngắn tay, thoạt nhìn thoải mái tươi mới.
Lúc này Mạnh Hạ đang đứng ở trước quầy cho đồ vào trong túi, cô đã mặc xong quần áo, bộ váy liền tơ tằm màu đen, để lộ một bên vai, đai cao chít eo, bên dưới là làn váy mềm mại tản ra.
Nhan Thành cho rằng cô có việc phải đi, ví dụ như đi ra ngoài dạo phố, tham gia tiệc tùng gì đó.
Anh đi đến hỏi cô.
“Qua mấy ngày nữa có du thuyền, em muốn đi chơi không?”
“Nhưng ngày mai tôi về nước rồi.”
—— Bầu không khí giống như ngưng đọng.
Nhan Thành mất hai phút để tiêu hóa một sự thật.
Anh đây là…… bị đá rồi?
Thôi được rồi, thật ra không tính là bị đá.
Anh và Mạnh Hạ quen biết trong bữa tiệc tối kết thúc chương trình du học tại đại học Sydney, tiệc tối được tiến hành trên mặt cỏ, có quầy bar có bàn dài có hoa tươi, trang trí rất có không khí.
Khi ấy Nhan Thành cùng bạn bè tới chơi, gặp được Mạnh Hạ tại quầy bar, cô ngồi ở đó, Nhan Thành liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn, hai người có tiếng nói chung, Nhan Thành lại phong độ đĩnh đạc, vì thế bọn họ tự nhiên xảy ra quan hệ.
Trong một tháng tiếp xúc, Nhan Thành có ấn tượng rất tốt về Mạnh Hạ, anh vốn cho rằng Mạnh Hạ cũng có chút ý nghĩ kia với anh.
Ít nhất……
Sẽ không nói đi là đi giống như bây giờ.
..............