Lão Bà Ngọt Ngào Dính Người Của Hạ Tổng

Chương 31

Thật là đáng yêu.

Dịch Miểu mềm mại, ủy khuất ngồi ở trên người Hạ Hướng Vũ, nhẹ giọng thút tha thút thít, nức nở như đang thổi lửa bên tai anh vậy.

Hạ Hướng Vũ đã thông, hắn đã hiểu rồi, hiện tại Dịch Miểu đang trong thời gian mang thai, trạng thái không ổn định, cảm xúc không thể khống chế nên hay khóc, anh tỏ vẻ có thể hiểu được, nhưng mà Dịch Miểu khóc lên thật là đáng yêu.

Em ấy đáng yêu, ngắm mãi cũng không thấy chán.

Dịch Miểu chớp chớp mắt, lông mi còn đọng lại nước mắt, hốc mắt ửng đỏ như là thỏ con vừa bị dọa , chóp mũi hình như bị ngứa nên cứ cọ cọ vào ngực anh, làm trong lòng anh cũng ngứa theo.

Xoa xoa bóp bóp, cả người mềm mềm, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Dịch Miểu, nhẹ giọng dò hỏi, “Nếu không thì ngày mai kiểm tra nhá, đừng khóc nữa, được không?”

Ngữ khí của tiên sinh thật ôn hòa, nghe giống như là anh đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi rưỡi vậy, tuy rằng Hạ tiên sinh có đôi lần lạnh lùng, nói không với tình cảm, nhuwnng cậu vẫn thấy thích thích, vẫn là nhịn không được mà bị hấp dẫn.

Lấy khăn giấy cho cậu lau nước mắt, lại thấy khuôn mặt quật cường lại ủy khuất của Dịch Miểu, nhẹ giọng nói, “Em không phải quỷ thích khóc đâu…… Tiên sinh đừng ghét bỏ em nha……”

Tuy Dịch Miểu không biết lý giải như thế nào cho được, nhưng mà cậu xác thực là sợ tiên sinh đã ghét bỏ mình, bằng không Hạ Hướng Vũ như thế rồi nhưng lại không để cậu giúp mà còn đi vào nhà vệ sinh?

Dịch Miểu muốn sống thật tốt cùng tiên sinh. Cậu thích tiên sinh, rất rất thích, cho nên cậu chỉ muốn làm cho tiên sinh vui vẻ, nói không chừng tương lai khi có Tiểu Bảo còn sẽ tốt rất nhiều, Dịch Miểu chính là một mặt trời nhỏ tích cực, mỗi ngày đều tự chiếu sáng lên mình.

Hạ Hướng Vũ cười khẽ một tiếng, anh sao có thể ghét bỏ một bé đáng yêu như thế này a? Thích còn không kịp nữa, “Không ghét bỏ em đâu, chỉ là cảm thấy em quá thơm.” Hương thơm quá câu dẫn người, anh sợ là mình không thể tự chủ được, “Không khóc nữa, được không?”

Cậu vừa ngoan ngoãn lại hay khóc nhè như thế này, Hạ Hướng Vũ chỉ nơi nào, chọc nơi nào, Dịch Miểu đều tùy ý để anh trêu chọc, cho nên Hạ Hướng Vũ mới sợ ở cùng phòng với cậu, sở sẩy một chút nhỡ làm hỏng cậu rồi để cậu bị thương thì sao đây?

Vẫn là chờ kỳ động dục, vẫn là chờ sinh xong hài tử đi, Hạ Hướng Vũ hiện tại cảm thấy kết hôn cũng có điểm có hại. Trong gực ôm lão bà, trong lòng lại niệm chú để tịnh tâm.

“Chúng ta còn phải đi kiểm tra thai sản ư?” Dịch Miểu hít hít mũi, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, “Em không khóc nữa đâu.”

Bị cậu chọc cho bật cười, nhìn sắc trời còn sớm, dù sao hiện tại anh cũng ít đến công ty, xác thật là muốn cùng cậu đi kiểm tra, lần trước kiểm tra vẫn là dì Tôn đi cùng cậu, tuy rằng anh ngẫu nhiên có cùng cậu đi hai lần, nhưng vẫn là chưa nghiêm túc cho lắm.

Vừa lúc lần này tiện thể hỏi bác sĩ xem sao kỳ động dục còn chưa tới, anh cũng nên hỏi thêm một số chuyện đừng, anh không muốn vì tin tức tố hỗn loạn mà xảy ra vấn đề gì.

Hạ Hướng Vũ nhéo nhéo chóp mũi Dịch Miểu, “Qủy thích khóc, đừng khóc nữa, ai không biết còn tưởng tôi khiến em chịu ủy khuất.” Bế cậu đặt ở trên sô pha.

Trong nhà, bởi vì Dịch Miểu mang thai nên sô pha đều là cố ý đổi thành loại mềm mại, ngồi xuống thì bị lún xuống, như vậy thì eo Dịch Miểu sẽ không đau, ngẫu nhiên thì làm chỗ ngủ cũng được.

“Tôi cưới em về, cũng không phải là làm em khóc rồi chịu ủy khuất.” Hạ Hướng Vũ vừa nói vừa đi đến cửa đem giày của Dịch Miểu lấy lại đây đi vào cho cậu, “Biết không?”

Dịch Miểu gật gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết, “Không ủy khuất…… Không có ủy khuất.”

“Vậy ngươi em cái gì?” Trong giọng nói có mang theo một tia ôn nhu, làm Dịch Miểu còn nghĩ mình nghe nhầm, “Chính là nhàm chán nên nghĩ muốn rớt nước mắt sao?”

Vừa nói vì cái sao rớt nước mắt, Dịch Miểu liền có điểm nghĩ không ra vừa rồi sao mình lại khoác, nghĩ là mình vì một chút việc nhỏ mà làm loạn, mất mặt không chịu được.

“Không phải…… Em cũng không biết……”

Dịch Miểu hăn không có việc gì, chẳng qua là đang bán manh thôi, Hạ Hướng Vũ vừa ngẩng đầu thì nhìn Dịch Miểu đang nhấp miệng cười đâu. Ngoan ngoãn không chịu được.

Không nhịn xuống được liền duỗi tay nhéo mặt Dịch Miểu một cái, “Nước mắt quý giá như vậy không nên để rớt nữa, cũng không phải bé gái.”

Chẳng lẽ chỉ có bé gái mới có thể rớt nước mắt sao? Dịch Miểu nghĩ chính mình tuy rằng là nam nhân, nhưng là cũng là Omega, xem ra Hạ tiên sinh không thích người khác rớt nước mắt, cậu âm thầm nhớ kỹ, nghĩ lần sau nhất định phải nhịn xuống không được khóc nữa.

Rồi lại nghe thấy Hạ Hướng Vũ nói, “Nhưng về sau vẫn có thời điểm sẽ khóc nên không sao.”

Về sau? Có thời điểm khóc?

Dịch Miểu nghi hoặc, cậu đương nhiên không biết chính mình lúc trước trong đêm tân hôn khóc có bao nhiêu thảm.

Gíup Dịch Miểu đi vào giày, lại mặc cho cậu ba tầng quần áo rồi mới ra cửa.

Dịch Miểu cảm thấy gần đây cơ hội cùng tiên sinh ra của đang ngày càng nhieefu, đây chính là daasu hiệu tốt, rốt cuộc thì mọi thứ rồi từ từ cũng sẽ có kết quả.

Mặc áo lông cũ màu trắng đi ra cửa, nhưng khi ra cửa cậu mới phát hiện, quần áo trên người cậu và Hạ tiên sinnh là cunngf một kiểu dáng.

“A?” Dịch Miểu nghĩ rằng cậu đã phát hiện ra gì đó, ""Quần áo của tiên sinh và em thật giống nhau a, chỉ là màu không giống nhau.”

Đáy lòng Hạ Hướng Vũ cảm thấy Dịch Miểu như vậy thật ngóc, tiếp một câu, “Số đo cũng không giống nhau, em quá nhỏ.”

“Nga……” Dịch Miểu vui tươi hớn hở ngây ngô cười, cảm thấy bốn bỏ lên năm thì không phải đây là kiểu quần áo chỉ có những người yêu nhau mới hay mặc sao? Vậy là về sau lúc Tiểu Bảo sinh ra thì cũng sẽ mặc quần áo gia đình sao? Dịch Miểu nghĩ nghĩ thfi cảm thấy hạnh phúc không chịu được, tưởng tượng đếnn nỗi trong xe còn toát ra cả màu hồng phấn.

Đang lái xe thì nhìn thấy cậu cười ngây ngô, dường như có thể phảng phất ra cả hoa vậy.

“Cười ngây ngô cái gì đấy?”

Hạ Hướng Vũ nhìn phía trước lái xe, nhạc trong xe cũng tương đối nhẹ nhàng, nghe làm người ta có thể thư thái một ít.

Dịch Miểu duỗi chân, lắc đầu nói không có gì.

Kiểm tra thai sản không cần đăng ký, Hạ tổng đại giá quang lâm, bệnh viện liền muốn trải thảm đỏ, cứ phòng vip mà thẳng tiến, ra cửa lại đυ.ng phải người quen.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Uầy…… Không phải chứ, vậy mà cũng có thể gặp cậu?”