Lão Bà Ngọt Ngào Dính Người Của Hạ Tổng

Chương 4

Dịch Miểu súc miệng xong liền đi ra, chỉ là lúc nói chuyện có chút không thoải mái, cảm giác như dư vị của lần nôn vừa rồi vẫn còn trong miệng.""Làm sao vậy? Bây giờ hai chúng ta liền đi bệnh viện.""

Hốc mắt Dịch Miểu có chút hồng, Hạ Hướng Vũ nói xong liền lấy áo cho cậu mặc rồi đưa cậu đi ra cửa.

""Không có việc gì, thực sự không có việc gì đâu...Em thấy những người mang thai khác đều như vậy.""

Nghe cậu nói xong, Hạ Hướng Vũ liền khựng lại, đây hình như là dấu hiệu của thai nghén. Anh nhíu mày lại rồi cầm khăn giấy đưa cho cậu.

""Bị như thế này từ khi nào.""

Dịch Miểu cẩn thận suy nghĩ một chút.

""Chắc là khoảng hơn 1 tuần rồi, nhưng bình thường mọi ngày vẫn ổn, có lẽ là do mùi trứng vịt Bắc Thảo...""

Nhìn vợ nhỏ trong lòng, Hạ Hướng Vũ đau lòng muốn chết. Ôm người trở về đặt lên sopha còn cẩn thận đắp cho cậu một chiếc thảm nhung mềm mại rồi mới đi làm món thanh đạm nào đó cho cậu.

""Tiên sinh, em không muốn ăn...""

Hạ Hướng Vũ mặc kệ lời nói đó của cậu, không nói hai lời liền đi tra cứu thực đơn, cuối cùng chọn món canh cá trích, chỉ cho một ít muối.

""Uống hai ngụm rồi thôi, há miệng.""

Dịch Miểu thực sự là không muốn ăn nhưng vẫn phải cau mày để uống hai ngụm. Ha Hướng Vũ nhìn cậu thực sự khó chịu thì không ép cậu uống nữa, cách thảm nhung sờ sờ bụng nhỏ đã phồng lên một chút.

""Nếu sớm biết em vất vả như vậy thì...""

Haizz, thực sự đau lòng chết Hạ tổng.

""Đứa bé này sao lại quấy em như thế chứ...""

Lực chú ý của Dịch Miểu đều đặt hết ở trên bàn tay của Hạ Hướng Vũ, cách một tấm thảm nhưng cậu vẫn cảm nhận được độ ấm của tiên sinh, thật ấm, đây chính là lần đầu tiên sinh sờ Tiểu Bảo nha..

Nằm xem TV trên sopha một lúc, Hạ tiên sinh vẫn luôn ngồi cạnh cậu gõ máy tính, lộc cộc lộc cộc, Dịch Miểu chậm rì rì liền ngủ.

""Ưʍ... Tiên sinh...Anh cứ làm việc của anh đi, em sẽ không quấy.""

""Nói bừa.""

Thật giống một bé mèo, cái đầu nhỏ gật gật, còn cố gắng gượng để ngồi cạnh bồi anh làm việc.

-------

Dịch Miểu bị Hạ Hướng Vũ ôm vào trong l*иg ngực, hai người cùng nằm ngủ trên một chiếc giường lớn mềm mại.

Khi ở nhà, Dịch Miểu không khống chế tin tức tố, chủ yếu là cậu không ý thức được. Dịch Miểu như biết mình đang ở trong lòng ngực Hạ tiên sinh, cậu cao hứng vòng tay ôm eo anh, cọ cọ chóp mũi đυ.ng vào ngực.

Hạ Hướng Vũ lúc này lại nghĩ đến việc trở về phòng cho khách.

Vì Dịch Miểu đang ôm eo anh, hơn nữa từ sau khi mang thai giấc ngủ có hơi nhợt nhạt, lại không muốn đánh thức cậu, chính anh cũng muốn thử cảm giác cùng một chỗ với Omega nhỏ của mình. Mang thai vất vả nhưng nhìn cậu lại càng vất vả hơn.

Chỉ là hiện tại Hạ tiên sinh cũng thực vất vả a..

Từ cái miệng nhỏ đến tuyến thể phấn nộn phía sau cổ Dịch Miểu đều phòng ra hương Milan, bên trên còn có dấu răng anh lúc trước đánh dấu cậu, nghĩ thấy lại muốn cắn một ngụm.

Bạch xạ hương ngăn chặn hương Milan nếu không bạch xạ hướng sẽ không khống chế được mà trực tiếp nuốt chửng hương thơm kia mất.

""Tiên sinh thật tốt...""

Thanh âm khi nói chuyện của Dịch Miểu thực mềm, khi truyền vào tai Hạ Hướng Vũ quả thực là muốn mạng của anh.

Đang ngủ thì Dịch Miểu cảm thấy khó chịu vì có cái gì đó chọc vào, đẩy đẩy ra vài cái vẫn thấy cộm, nóng hầm hập.

""Còn chạm vào nữa thì em đừng có mong ngủ.""

Dịch Miểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Hạ Hướng Vũ đang ở trước mắt, đầu trì độn, suy nghĩ một lúc mới biết mình vừa chạm vào thứ gì. Vành tai cùng gương mặt liền hồng lên.

Hiện tại xoay người không được, cử động cũng không được, bản lĩnh của Hạ tiên sinh cậu cũng đã được lãnh giáo qua, sau một lần liền có Tiểu Bảo trong bụng, khẳng định là rất lợi hại, một lần là có thể lăn lộn cậu đến chết đi sống lại.