Trong thời gian omega của mình mang thai, Hạ Hướng Vũ khó tránh khỏi một số điểm khó có thể tự chủ, nói thật, Hạ Hướng Vũ đặc biệt thích mùi hương trên người Dịch Miểu, rất là thơm.
Khi Dịch Miểu tỉnh lại cũng đã gần trưa, từ sau khi mang thai có chút thay đổi, đặc biệt thích ngủ nhưng đối với đồ ăn thì không có hứng thú quá lớn.
Sờ sờ bên cạnh, quả nhiên, không có hơi ấm, tiên sinh ngày hôm qua vẫn không ngủ cùng với cậu.
Nhưng trong phòng có mùi bạch xạ hương. Là mùi hương của tiên sinh. Vậy là tiên sinh đã tới đây a.
Sờ lên bụng nhỏ, không thấy Tiểu Bảo động, có thể là đang ngủ ngon do cảm nhận được mùi hương của baba.
"Chào buổi sáng, tiểu bảo so với ta có chút lười nha."
Mím môi, Dịch Miểu có má lúm đồng tiền, cười nên đặc biệt đáng yêu, vừa nói chuyện vừa vuốt bụng nhỏ, định ngủ nướng một lúc nữa.
"Chào buổi sáng. "
Âm thanh từ trong phòng khách vang lên, Dịch Miểu tưởng mình nghe nhầm, nghi hoặc xuống giường đi ra ngoài xem. Trong phòng khách, Hạ Hướng Vũ đang ngồi trên sopha gõ máy tính, trên mang còn một bát cháo đang tỏa nhiệt.
"T.. Tiên sinh."
Dịch Miểu chớp mắt, nghĩ mìn còn đang nằm mơ. Không nói đến sau khi kết hôn, đặc biệt là sau khi mang thai cơ bản trong một ngày đều không thể thấy tiên sinh, đôi lúc trở về sớm ăn cơm tối rồi lại sang phòng cho khách ngủ.
Nhưng hôm nay sao lại còn ở nhà a???
Hạ Hướng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua cậu, ngoắc ngoắc tay, ý bảo Dịch Miểu lại đây, Dịch Miểu ngoan ngoãn đi qua.
"Ai u.. "
"Phạm sai lầm nên phải phạt."
Hạ Hướng Vũ gõ trán cậu một cái, có chút đau.
Khi ngủ, Dịch Miểu không thích trên chân mình có một thứ gì, đắp chăn cũng nhất định phải lộ ra hai bàn chân, cho nên đôi tất bị cởi ra lúc nào cậu cũng không biết.
"Lần sau em sẽ cố gắng nhớ. "
Dịch Miểu nhấp nhấp môi, hai bên má hiện lên lúm đông tiền, suýt nữa làm Hạ Hướng Vũ say quên lối về.
"Đi ăn cơm đi."
"Tiên sinh không ăn sao? "
Dung Miểu ngẩng đầu nhìn Hạ Hướng Vũ, hầu kết Hạ tổng giật giật, anh quả thực cũng đói a nhưng tiểu tiên sinh vẫn là không nên mời anh ăn cơm với bộ dáng này mới đúng.
"Không đói, đã ăn rồi, em cho rằng ai cũng lười giống như em sao. "
Nhìn cậu từ một bộ dáng chờ mong thay đổi thành thất vọng, yên lặng cúi đầu, Hạ Hướng Vũ hối hận vì lúc nãy nói nhiều hơn một câu, suy nghĩ lại thì thấy mình cũng đã nói gì quá đâu.
Đeo tất cho cậu, lại mang dép vào, còn lấy cho cậu một ly sữa bò, nhéo nhéo khuôn mặt của cậu.
"Cũng không thể để hài tử trong bụng này khi lớn lên lại nhỏ giống như em vậy. "
Ý của Hạ Hướng Vũ là muốn Dịch Miểu ăn nhiều hơn một chút nhưng lời nói ra lại giống như là đang chê Dịch Miểu lớn lên nhỏ.
Nhưng Dịch Miểu lại không so đo những lời đó, tiên sinh quan tâm cậu hay Tiểu Bảo đều được, cậu đều vui vẻ.
Dịch Miểu là một người cực thích ăn trứng vịt Bắc Thảo, nhưng gần đây lại không ăn được. Hạ tiên sinh hẳn là không biết, cậu cố chịu đựng buồn nôn ăn hai miếng.
Nhưng thật sự ăn không được, Hạ Hướng Vũ nhìn Dịch Miểu cau mày chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, nghe âm thanh cậu nôn ra ở trong, sốt ruột không chịu được, nói như thế nào người ở bên trong cũng không chịu mở cửa.
"Dịch Miểu! Làm sao vậy? Mở cửa! "
Đang định đá cửa thì nghe thấy tiếng cậu:
"Tiên sinh, không có việc gì, thực sự... "