Thập Niên 70: Vợ Chồng Đại Lão

Chương 12: Cô Chính Là Ỷ Vào Cô Thích Tôi 1

“A!” Tiếng hét chói tai của Triệu Yến thật sự là muốn xuyên thủng trời cao, Tiêu Hiểu trốn đằng sau lưng Vương Vệ cảm khái một câu, dung tích phổi của chị gái này khá tốt.

“Sao thế, sao thế?” Tiếng hét hấp dẫn toàn bộ người nhà họ Vương đến đây, anh cả Vương nghe thấy vợ hét thê thảm như vậy, vội vàng hoảng loạn chạy tới đây sớm nhất.

Anh ta cũng đã nghe thấy câu thét đó của Vương Vệ, thấy cây gậy gỗ thô to bên chân Triệu Yến, nhất thời cau mặt mắng mỏ: “Thằng tư, mày xưng ông đây với ai đấy hả, đó là chị dâu của mày, mày có còn là người không?”

Vương Vệ cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Sao tôi có thể được coi là người, có người sinh có người nuôi mới gọi là người, tôi có mẹ sinh không có mẹ nuôi, là người cái rắm. Ồ, không đúng, vẫn có thứ nuôi tôi, bị mẹ anh vứt trên núi một tháng, chẳng phải có sói mẹ đút sữa cho tôi sao, có sữa mới là mẹ, đó mới là mẹ của tôi, cho nên mấy người tốt nhất đừng chọc tôi, chọc điên ông đây rồi, con mẹ nó ông chặt hết cả lũ chúng bay đi nuôi sói.”

Anh đứng trước cửa nhà bếp, thời tiết dần âm u dường như muốn nuốt chửng thân thể đơn bạc của anh, bộ dáng hung ác cộng thêm con ngươi màu xanh u ám, đám người nhà họ Vương đứng bên ngoài nhìn mà chân run lẩy bẩy.

Lúc này Triệu Yến cũng không gào lên nữa, hạng người này chính là kẻ dám cầm dao chém cha chồng, cô ta vốn dĩ cho rằng chú tư lạnh tim lạnh phổi, vợ của chú tư lại vừa mới vào cửa, còn hại anh đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, không chừng trong lòng thấy rất phiền, chắc chắn không chào đón Tiêu Hiểu nên mới nghĩ nhân lúc này đè ép Tiêu Hiểu xuống, khiến cô sau này không dám ganh đua với chị dâu cả là cô ta nữa. Ai ngờ chẳng qua là nói có mấy câu liền khiến đồ sói con này phát cáu, cây gậy gỗ đó suýt thì đã đánh trúng người cô ta.

Triệu Yến xoa xoa trái tim đang đập kịch liệt, lòng sợ hãi lui về sau mấy bước, trốn đằng sau anh cả Vương.

“Mày...mày....” Lời đại nghịch bất đạo này khiến cha Vương tức đến tái mặt, nhưng nói mày mày mày mãi không được câu hoàn chỉnh. Sắc mặt của mẹ Vương khó coi cực kì, ban đầu vứt Vương Vệ ở trên núi chính là bà ta, không ngờ thằng nhãi chết tiệt này chẳng những không bị sói ăn, còn được sói nuôi một tháng, hiện giờ thật sự hoàn toàn trở thành một con sói. Mẹ Vương thường hay nằm mơ tới đôi mắt của Vương Vệ phát ra ánh sáng xanh u ám lạnh lẽo, giơ dao mò tới đầu giường bà ta chặt đầu bà ta xuống.

Mẹ Vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có giỏi thì chém bọn tao thật đi, mày là do bà đây sinh, nhưng bà đây sinh ra người, không phải quái vật, mày xem đôi mắt của mày đi, vốn dĩ chỉ loài sói mới có. Nếu không thì sói trên ngọn núi đó có thể không ăn mày, còn cho mày uống sữa sao? Mày chính là bạch nhãn lang nuôi không lớn[1]! Tao chính là hối hận, tao hối hận không phải là vứt mày ở trên núi, mà là hối hận khi vừa sinh ra không bóp chết mày luôn!” Mẹ Vương nói xong, lùi về sau hai bước, sau khi cảm thấy an toàn mới thở phò phò phòng bị mà nhìn Vương Vệ.

[1] Ý chỉ mình đối xử thật tốt với người ta, nhưng người ta không biết cảm ơn, thậm chí còn ghi thù.

Người bên ngoài sợ hãi nhìn Vương Vệ cứ như trông thấy sói.

Vương Vệ ở bên trong cũng dữ tợn nhìn bọn họ chằm chằm, quanh thân anh dường như kết một tầng băng lạnh lẽo, cả người bị vẻ hiu quạnh nồng đậm vây quanh, trên thế giới này, trừ ông nội ra, chẳng một ai chào đón anh nữa, có lẽ là anh giống như lời mẹ Vương nói, vốn chính là một con sói đội lớp da người....

Chính vào lúc này, đột nhiên có gì đó nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của anh, nhiệt độ xa lạ ở lòng bàn tay khiến bức tường băng lạnh lẽo anh xây lên quanh thân bỗng chốc đổ sụp, sau đó cảm giác được cả nắm đấm của mình được một đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt.

Vương Vệ xoay đầu nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu cười mỉm nói: “Hồi nãy anh thật đẹp trai!” Thật sự là đẹp trai bùng nổ luôn, vừa rồi khi Vương Vệ chắn trước mặt cô ném gậy gỗ ra rồi hét lớn một tiếng, thân hình thon gầy bỗng nhiên trở nên cao lớn, cô đứng sau lưng anh bỗng dưng cảm thấy đong đầy cảm giác an toàn.