Nhưng tay người đàn ông vẫn không dừng lại, thấy cơ thể nàng run rẩy, đôi mắt hắn hơi lóe lên ánh sáng, hắn dùng khớp ngón tay gảy gảy núʍ ѵú nàng thêm mấy lần.
"Phụt..." Một tiếng, đầṳ ѵú nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước sữa tuôn ra liên tục không ngừng, bắn lên trên tay, trên mặt Lục Ngang.
"Quái lạ."
Lúc mua nó vẫn là một con thỏ choai choai cơ mà, đến bây giờ vẫn chưa trưởng thành. Vậy làm sao lại có sữa được, nó cũng chưa tới thời kỳ con bú mà?
Được thôi, về sẽ nghiên cứu kỹ lại một chút.
Cứ như thế, suốt quãng đường Mộ Vãn Vãn bị Lục Ngang ấn qua đánh giá một phen, cuối cùng cũng đến biệt thự của hắn.
Cũng vào lúc này nàng mãi mới phát hiện ra, hình như Lục Ngang và Hứa Chi Mặc là bạn cùng phòng. Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên Mộ Vãn Vãn không muốn biến lại thành người, nàng muốn ở chỗ này sống dưới một mái hiên với Hứa Chi Mặc.
"Nhóc háo sắc."
Lục Ngang đã sớm phát hiện ra, tầm mắt của con thỏ biếи ŧɦái này thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Hứa Chi Mặc vài lần.
Nghĩ đến đây, hắn ho khan một tiếng, nói với người phía trước: "Chi Mặc, con thỏ mê sắc đẹp này muốn cậu bế nó."
Hứa Chi Mặc đang đi phía trước một người một thỏ, hắn ta nghe thế vậy chậm rãi xoay người lại. Đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm hạ xuống đặt lên người Mộ Vãn Vãn.
Và Mộ Vãn Vãn đối mặt với hắn, hai tai của nàng vểnh lên, cơ thể nhỏ bé căng cứng.
Thấy dáng vẻ không được tự nhiên của nàng, khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Chi Mặc hiếm khi dính lên ý cười, từng bước đi về phía nàng.
Mỗi một bước của hắn là thần kinh Mộ Vãn Vãn lại căng ra thêm một phần, đến cuối cùng hai lỗ tai thỏ đã dựng thẳng đứng như cột chĩa lên trời.
"Ngoan lắm."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn đem lại cảm giác lạnh nhạt, ngay sau đó một bàn tay lớn đặt lêи đỉиɦ đầu nàng, nhiệt độ ấm áp xuyên qua lớp lông chui vào bên trong da thịt.
Nhưng chớp mắt một cái, Hứa Chi Mặc đã nhanh chóng xoay người lại, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng thon dài gầy gò.
"Chít chít."
Trái tim Mộ Vãn Vãn chảy cả ra, quyến luyến không buông nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đôi tay nhỏ che trên đầu, như đang cố lưu lại cảm giác ấm áp đó.
"Người đi cả rồi đừng nhìn nữa."
Lục Ngang có hơi ghen ghét nhắc nhở nàng.
Hắn thấy dáng vẻ hắn cũng không tồi, thế thì tại sao nhóc con này lại không mê hắn như mê Hứa Chi Mặc vậy?"
Lục Ngang là bác sĩ, có bệnh sạch sẽ và thói quen nghề nghiệp không bỏ được, vì lẽ đó mà vừa vào biệt thự, hắn đã mang nàng vào phòng tắm.
Hắn tìm một cái chậu sạch sẽ, xả nước vào, thử nhiệt độ của nước rồi mang nhóc con đang chơi ở phòng ngủ vào tắm.
Ban đầu Mộ Vãn Vãn cực kì kháng cực, mặc dù đã biến thành con thỏ nhưng nàng vẫn giữ nguyên ý thức của một người bình thường. Nàng không thể chấp nhận được việc để một người đàn ông lạ lẫm tắm cho mình.
Càng tắm rửa về sau, nàng cũng đành chấp nhận số phận, dù sao nàng cũng bị hắn sờ khắp người rồi, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy nữa.