Mỹ Nhân Tâm Cơ Của Nhóm Điên Phê Công

Chương 6: Bị hội trưởng hội Học Sinh yêu thương trong văn phòng, thước kẻ đánh Huyệt̠, vừa bò vừa giã

"Cậu Kha Ninh này điểm cao nhỉ."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Tân Tả hơi ngẩng đầu, thành viên trong hội Học Sinh đang lọc hồ sơ đăng ký thi đấu giao lưu và chốt danh sách tham gia với hội trưởng.

Hồ sơ đăng kí của Kha Ninh cũng có mặt.

"Điểm tích lũy lớp thầy Giải Du của cậu này đạt tối đa luôn, điểm thi cũng full A, ảo thật đấy."

Có ai đó phàn nàn về điểm của mình khi học lớp thầy Giải Du, đừng nói full A, điểm tích lũy trên trung bình đã là cả một vấn đề.

"Bình thường thôi." Một giọng nam vang lên, lời nói mang theo ác ý, "Ngoại hình của cậu ta rất gợϊ ȶìиᏂ, hôm khai giảng tôi đứng khá gần Kha Ninh, mặt nhẵn thín, đẹp hơn cả con gái."

"Có khi cậu ta chỉ cần nũng nịu với giảng viên, hoặc thậm chí làʍ t̠ìиɦ với ổng, thì muốn xếp loại gì mà chả được?"

Tân Tả nhíu mày, lúc làʍ t̠ìиɦ đúng là Kha Ninh rất thích làm nũng, cũng rất lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ, đến bản thân hắn cũng chỉ là đối tượng lợi dụng của tiểu kỹ nữ này.

Nhưng hắn không muốn nghe kẻ khác bàn tán hay ý da^ʍ Kha Ninh, Tân Tả không có sở thích chia sẻ bạn tình với người khác, nếu Kha Ninh có đi bán da^ʍ thì cũng chỉ được phép bán cho mình hắn.

Trên sơ yếu lý lịch là ảnh chân dung của thiếu niên, cậu nở nụ cười ngây ngô thuần khiết, đôi mắt ướŧ áŧ lấp lánh, giống một chú mèo xinh đẹp nhưng rẻ tiền, bất kì quý tộc nào ưng ý là có thể mang về.

Đám người săm soi một lúc, sau đó rục rịch nổi tà da^ʍ.

"Hay tôi mời cậu ta làm bạn tình nhỉ? Kha Ninh là thường dân, mời kiểu này cũng không tính là làm nhục."

"Nhìn ánh mắt đánh yêu này mà xem, muốn chơi nát cậu ta quá."

Đôi môi đỏ thắm, hai mắt ngấn nước thanh thuần, gương mặt trắng nõn tinh xảo, toát lên một vẻ ngây ngô tươi mát, đám quý tộc đã quen với vẩn đυ.c vừa nhìn đã muốn yêu hỏng cậu.

Nội dung thảo luận càng lúc càng khó nghe, Tân Tả bình tĩnh gõ bàn, "Cưỡng bức đồng học sẽ bị hội Học Sinh khai trừ." Ngữ khí tuy điềm đạm, ý vị cảnh cáo lại vô cùng rõ ràng.

Mọi người lập tức im lặng.

Ngay lúc này, có người lễ phép gõ cửa phòng, "Chào mọi người, xin lỗi đã làm phiền ạ."

Người vừa bị bọn họ ý da^ʍ đang đứng cạnh cửa, môi hồng răng trắng, sạch sẽ, giống một cây trúc bừng bừng sức sống.

Kha Ninh mỉm cười thẹn thùng, "Em đến lấy giấy xác nhận trúng tuyển ạ."

Tân Tả đứng lên, "Vào đây lấy em."

Hắn nhìn lướt qua những người còn lại, "Mọi người xong việc thì có thể ra về nhé."

——

"A...!"

Kha Ninh trần trụi quỳ trên bàn, khó khăn phun ra nuốt vào dương vậ.t của người đàn ông, gậy thịt đỏ sẫm đẫm nước ngang nhiên ra vào giữa hai đùi trắng nõn, suồng sã quấy đảo, thịt mông bị húc lạch bạch rung rinh.

Ngón tay mảnh khảnh của Kha Ninh xoắn xuýt cào loạn, run rẩy siết lại, chặt đến nỗi mạch máu trên mu bàn tay hiện rõ. Khóe mắt cậu rơi lệ, muốn hét lên cầu xin hắn dừng lại, nhưng bị bàn tay to của gã đàn ông che miệng, một tay khác ôm chặt eo cậu, ngón tay bấu lấy da thịt mềm mại, không cho cậu chạy trốn khỏi mình, cũng không cho cậu cơ hội gào thét.

Kha Ninh xụi lơ trên mặt bàn, bất lực phe phẩy mông, tay chân cố gắng bò về phía trước như cɧó ©áϊ giao phối, nhưng vẫn không thoát được gông xiềng của gã chó điên phía sau.

Đến bây giờ Kha Ninh vẫn không thể tin được dưới lớp quần áo của một quý tộc nho nhã lạnh lùng như Tân Tả lại cất giấu một cây dương vậ.t dữ tợn và khủng bố đến vậy. Hắn chỉ bôi trơn qua loa rồi đút gậy lút cán, cửa huyệt của cậu bị nong rộng phải ngang cỡ cánh tay, tầng tầng lớp lớp thịt huyệt run rẩy ngậm lấy dương vậ.t, mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu. Kha Ninh còn chưa kịp tiếp nhận cú thúc thô bạo kia, con quái vật đã hung hăng chuyển động.

Cậu thở dốc, phát ra tiếng rêи ɾỉ ê a, mặc dù cơ thể này đã bị rất nhiều gã đàn ông yêu thương, việc quen với những cuộc làʍ t̠ìиɦ thô bạo vẫn không dễ dàng chút nào, chỉ mới một thoáng trôi qua, gương mặt cậu đã phủ đầy nước mắt.

Kha Ninh bị Tân Tả bịt miệng, không thể phát ra thanh â.m hộàn chỉnh, chỉ mỗi rêи ɾỉ cũng đã rất khó khăn rồi, chứ chưa nói đến xin tha.

Đầu lưỡi ấm nóng liếʍ láp lòng bàn tay Tân Tả, giống như chú mèo lấy lòng chủ nhân, cảm xúc mềm mại câu lên cơn ngứa trong lòng hắn, Tân Tả giật mình thu tay lại, không bịt miệng Kha Ninh nữa.

"A...... Không...... Chậm......" Ngay lập tức, Kha Ninh đã buông lời cầu xin, nước mắt tuôn ra ào ạt, rơi vào lòng bàn tay Tân Tả, từng giọt lệ mang đến cảm giác nóng bỏng khác thường.

Tân Tả không đáp lại lời van xin của cậu, thậm chí còn hung ác thúc hông mạnh hơn. Điểm mẫn cảm của Kha Ninh vốn khá nông, hắn chỉ cần giã mạnh mấy cái là có thể nghiền nát phần thịt mềm ấy. Bây giờ Tân Tả như cái máy đóng cọc, tuyến tiền liệt của cậu bị nghiền thành thịt hồng ngọt nị, Kha Ninh không chịu nổi khóc nức nở mới hơi chậm lại một chút.

"Muốn tôi bỏ tay cho mọi người nghe thấy tiếng rên hứng tình của em à?"

Kha Ninh nhũn người, ê a lắc đầu, gò má trắng nõn thấm đầy nước mắt, rêи ɾỉ tiếp nhận từng cú thúc của Tân Tả, thanh âm như muốn câu mất hồn hắn, làm Tân Tả bỗng thấy bực bội.

Kha Ninh vừa vào phòng đã bị Tân Tả lột sạch âu yếm, cậu như tiểu mẫu cẩu động dục quỳ trên bàn làm việc, bị công cẩu của mình hưởng dụng. Kha Ninh không phản kháng, trước khi đến đây cậu đã xác định tinh thần sẽ bị Tân Tả đòi thù lao.

Nhưng hôm nay Tân Tả làʍ t̠ìиɦ vừa thô bạo, vừa mang theo lửa giận thấp thoáng, dương vậ.t thúc mạnh như muốn giã nát hậu huyệt cậu. Kha Ninh cảm thấy khó hiểu, mình đâu có làm gì hắn đâu.

"Học trưởng... Vì sao... Lại thô lỗ với em?" Giọng nói của cậu khàn khàn mềm nhũn, mang theo tủi thân nức nở, cậu nằm quỳ trên bàn, Tân Tả không nhìn thấy gương mặt yếu ớt đáng thương của cậu, cậu cũng không thấy được vẻ mặt ghen tuông dữ tợn của hắn.

Tân Tả nhìn chằm chằm cần cổ trắng ngần của cậu, trong mắt là du͙© vọиɠ độc chiếm nồng đậm.

Vì em quá đẹp, vì em quyến rũ đám đàn ông kia. Tân Tả không thích kẻ khác có ý đồ với cậu, dù chỉ là câu nói bâng quơ cũng không được.

Kha Ninh là của hắn, dù Kha Ninh tiếp cận hắn vì lợi ích, là tiểu kỹ nữ dâʍ đãиɠ tham lam, nhưng cậu vẫn thuộc về hắn.

Tân Tả đã lâu không âu yếm cậu, đây là lần đầu tiên hắn không kiềm chế ham muốn, phê pha đủ rồi thì bắn trọn vào mông cậu.

Thiếu niên xinh đẹp cật lực giãy dụa khi bị bắn vào trong, biểu tình hoảng hốt, cửa huyệt căng thẳng siết chặt từng thớ gân xanh trên gậy thịt, mưu toan phun thứ dữ tợn kia ra, rồi lại không thể làm được gì. Cậu khóc đỏ cả mặt, bị vòng tay của gã đàn ông trói chặt, giống bồn chứa tinh đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi đặc sệt của kẻ phía sau, bắp đùi mất khống chế run bần bật, ngón chân cuộn tròn, bị bắn đến phình bụng, chỉ có thể phát tiếng tiếng rêи ɾỉ ngọt nị.

Tân Tả bắn xong cũng không lưu luyến, lạnh lùng rút ra ngoài. Hắn ngồi trên ghế, thỏa mãn nhìn chằm chằm thiếu niên quỳ trên bàn, dương vậ.t hư hỏng vừa phát tiết đã lại dựng đứng, chỉ chờ Kha Ninh hoàn hồn là tiếp tục hiệp hai.

Kha Ninh xụi lơ trên bàn, miệng vẫn khóc thút thít, tiếng khóc mềm nhũn hòa tan tuyết đầu mùa, cửa huyệt phình lên sưng múp, phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tân Tả nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ứa ra ngoài, cũng không trách móc cậu, lát nữa lại bắn vào là được.

Kha Ninh cắn môi đỏ, ngẩng đầu lên, từ trước đến giờ lúc ở trên giường đám đàn ông kia luôn nắm quyền chủ đạo, cậu bị bọn họ nhấn chìm trong tìиɧ ɖu͙© từ đầu tới cuối, thậm chí còn không biết được mình đã bị chơi mấy lần, bọn họ đã ăn no chưa.

Lần này cậu vẫn như mọi khi nghĩ rằng Tân Tả đã thỏa mãn, giờ mình chỉ cần liếʍ sạch cây gậy thịt, sau đó ngồi trong lòng hắn làm nũng.

"Học trưởng......" Kha Ninh cố gắng đứng dậy, ngón tay thon dài lướt qua nút áo sơ mi, chọc ghẹo cơ ngực hắn. Cậu đã cởi sạch đồ từ lâu, quỳ trên bàn cho hắn chơi như một tiểu da^ʍ phụ, bụng bị nùng tinh lấp đầy. Ngược lại, Tân Tả chỉ kéo mỗi khóa quần, quần áo chỉnh tề không nếp nhăn, giống như tên biếи ŧɦái vừa giã cậu hùng hục như chó điên không phải hắn.

"Học trưởng, em muốn giấy xác nhận." Kha Ninh ngẩng mặt, hai mắt đẫm nước ngước nhìn hắn, trông ngoan ngoãn vô cùng. Kha Ninh tin rằng góc nhìn này sẽ khiến Tân Tả mủi lòng.

Thế nhưng, Tân Tả chỉ im lặng nhìn cậu.

Nếu Tân Tả ăn đã rồi, chắc chắn sẽ đồng ý mọi yêu cầu của cậu. Nhưng hiện tại? Không có người đàn ông nào thích bị vòi vĩnh khi còn chưa chơi đã, dù đối với sủng vật, bạn tình hay người yêu.

"A...... Học trưởng!?" Kha Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tân Tả ôm đặt xuống đất.

Thanh âm hắn mang theo giận dữ, "Em vội quá nhỉ, thế tự bò đến lấy đi."

Kha Ninh siết tay lại, nhận ra Tân Tả còn chưa ăn đủ, nhưng giờ đã muộn mất rồi.

"Bò đi nào." Lần này â.m hộ ướŧ áŧ nhỏ hẹp là đối tượng chịu trận, dương vậ.t thô tráng đột nhiên thọc vào, suýt nữa đã đâm xỉu Kha Ninh, nhưng Tân Tả không quan tâm cây gậy của mình vẫn còn cắm trong người cậu, lạnh giọng ra lệnh:

"Bò đi, đến lấy thứ mà em muốn."

Tân Tả rất ghét bộ dáng vội vã của Kha Ninh, dù hắn biết mối quan hệ của cả hai chỉ là giao dịch, nhưng hắn không muốn cậu bộc lộ rõ như vậy.

"Học trưởng...... Em không bò nổi." Gò má cậu còn vương nước mắt chưa khô, lắc đầu mong gã đàn ông khoan dung, nhẹ giọng cầu xin hắn. Cậu vừa bị chơi hậu huyệt, phía dưới vừa đau vừa ngứa, hai đùi còn không khép nổi, Tân Tả đã tiếp tục chơi cái lỗ phía trước, còn muốn vừa đυ. vừa bò, sao mà cậu chịu nổi.

Tân Tả mặc kệ lời cầu xin của cậu, duỗi tay cầm lấy thước trong ống đựng bút, không một lời báo trước, Kha Ninh chỉ nghe thấy tiếng xé gió vun vυ't, cơn đau đã truyền từ mông lên tận óc.

Bốp một tiếng, thịt mông trắng nõn đã hằn vệt đỏ diễm lệ, Kha Ninh đau đến run người, kẽ mông ướŧ áŧ sâu hun hút, che dấu hậu huyệt vẫn còn co rút bên trong.

"A ——!!" Kha Ninh hét lên, giống như giây tiếp theo sẽ tan vỡ, gương mặt gợϊ ȶìиᏂ nhăn nhó bật khóc, miệng nhỏ lẩm bẩm xin tha, "Đau...... Đau quá...... Học trưởng, đừng đánh...... Em bò... Đừng đánh nữa, em sẽ bò..."

"Không bò đúng không?" Tân Tả không chấp nhận sự phục tùng muộn màng này:

"Tách mông ra, cho tôi xem huyệt."

Kha Ninh sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, quay đầu muốn thương lượng với Tân Tả, không ngờ lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Tân Tả rất phẫn nộ khi thấy Kha Ninh tỏ mục đích của cậu trắng trợn như thế.

Ngón tay mảnh khảnh bấu lấy mông thịt, dùng sức tách hai cánh mông đỏ trắng đan xen ra, để lộ hậu huyệt vừa bị sử dụng, nó bất an co rút, hiển nhiên không thể ngờ được vừa bị âu yếm xong đã phải chịu cảnh đòn roi.

Cửa huyệt bị dương vậ.t dữ tợn chọc ngoáy đến bây giờ vẫn chưa khép được, giống một cái bao dương vậ.t giá rẻ, bên trong còn ngậm nùng tinh, nước sốt dầm dề.

Tân Tả đã muốn phạt ai thì sẽ không mềm lòng.

Hắn đưa tay vụt mạnh, từng cú tát vỗ vào cửa huyệt còn chưa khép lại, thịt động sưng đỏ run rẩy điên cuồng, mới vỗ chục cái đã sưng múp lên, có thể thấy được thịt huyệt co thắt bên trong, bởi vì lực đánh quá mạnh mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ văng tung tóe, phun đầy ra ngoài.

Hai tay cậu cố gắng giữ mông thịt của mình, dù bị tát cũng không dám buông tay, đôi mắt mơ hồ, cơ thể cứng còng, chỉ có thể nức nở xin tha:

"Đừng đánh mà, học trưởng...... Em sai rồi, em... Không dám... Học trưởng..."

Lúc mới quen Tân Tả, Kha Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng vị hội trưởng hội Học Sinh cao cao tại thượng lại có sở thích tìиɧ ɖu͙© biếи ŧɦái như vậy.

Trừ mấy lần làʍ t̠ìиɦ ban đầu, từ đó đến giờ lúc nào cũng bị hắn tát vυ' vỗ huyệt.

Lúc thì chê cậu quá khít, lúc thì chê cậu chảy quá nhiều nước, lúc nào Tân Tả cũng có lý do để bắt nạt hai cái lỗ phía dưới của Kha Ninh. Có lúc hắn còn không cần tìm lý do, Kha Ninh mà muốn hắn làm gì cho mình, đều sẽ bị Tân Tả yêu cầu banh huyệt cho hắn vỗ.

"Bây giờ có bò không?"

Đánh xong, Tân Tả ung dung cắm thước vào hậu huyệt lầy lội, thịt huyệt co bóp ngậm chặt lấy cây thước, không hề có ý định nhả ra.

Chỉ cần Kha Ninh không ngoan, Tân Tả có thể rút thước ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ, tiếp tục dạy dỗ cậu.

"Bò... Em bò..."

Kha Ninh vừa quỳ trên bàn bị chơi, giờ lại quỳ trên bàn chịu đánh, đầu gối đã ẩn ẩn sưng đỏ. Dù bây giờ đang là mùa đông, cơ thể cậu lại toát mồ hôi, thái dương, hai vυ', sống lưng, chỗ nào cũng lấp lánh nước.

Đầṳ ѵú cậu đứng thẳng, đầu lưỡi hồng nộn thè ra ngoài thở dốc, còn đâu bộ dáng sinh viên ưu tú của học viện đế quốc, nhìn còn dâʍ ɭσạи hơn kĩ nữ giá rẻ đứng đường ngoài kia.

"Em nhìn như da^ʍ kỳ động dục ấy."

Tân Tả sỗ sàng nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt chứa đầy lửa tình. Tiểu kỹ nữ này câu hồn hắn không buông, cũng dụ dỗ những kẻ xấu xa khác, nhưng hắn sẽ không để ai phát hiện bộ dáng dâʍ đãиɠ này của cậu.

Kha Ninh bò, Tân Tả mới phát hiện dù hậu huyệt bị đánh, huyệt da^ʍ phía trước vẫn ướt nhẹp.

Cậu mới chỉ bò một bước, dương vậ.t trong â.m đạo đã trượt ra ngoài, không có dương vậ.t ngăn chặn, nước sốt bên trong đã mất kiểm soát văng tung tóe.

"Lại còn lêи đỉиɦ luôn?"

Kha Ninh nức nở lắc đầu, không biết phải nói gì.

Tân Tả nhìn bảo bối trước mặt, "Lần nào bị đánh huyệt em cũng lêи đỉиɦ, sao tôi đau lòng được đây?"

Kha Ninh dẩu cao mông, giống mẫu miêu bị ép phối giống trong kì phát tình, vừa bò vừa lắc lư. â.m hộ bú ʍúŧ dương vậ.t dữ tợn, qυყ đầυ quất đánh động thịt đáng thương, vừa phải nhận hết du͙© vọиɠ của gã đàn ông, vừa bị hắn trừng phạt.

Toàn thân cậu ướt dầm dề, giống như vừa vớt ra từ nước, thân trên phủ một tầng mồ hôi mỏng, phía dưới phết đầy nước sốt ngọt ngào.

Kha Ninh bò chậm rãi, bật ra tiếng rên ngọt nị. â.m hộ bị âu yếm mạnh bạo, phát ra tiếng nước lép nhép, trên sàn nhỏ đầy nước da^ʍ của cậu.

Cuối cùng Kha Ninh cũng bò đến trước kệ sách, đồng thời đón nhận đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiếp theo của Tân Tả. Thiếu niên trơ mắt nhìn phần bụng mềm mại của mình tiếp tục trương lên, hai đùi run rẩy không thôi.

Thẳng đến khi dương vậ.t rút ra, cậu ngã phịch xuống đất, ôm lấy bụng mình, bất lực cuộn người lại, cẳng chân như ngó sen không kìm được co giật liên tục.

Lông mi cậu như cánh bướm rủ xuống, bị yêu đến không còn sức lực, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong â.m đạo tràn ra ngoài, tạo thành một bãi nước dưới thân cậu.

"Tự lấy giấy xác nhận của em đi." Tân Tả đứng lên đi lấy quần áo của Kha Ninh, chuẩn bị mặc vào cho cậu, đến lúc quay lại vẫn thấy Kha Ninh nằm đó.

Tân Tả nhíu mày, không lẽ cậu bị chơi đến đần người? Hắn bỗng thấy hơi đau lòng, nếu hôm nay không bị Kha Ninh chọc giận, hắn sẽ không thô lỗ như vậy.

"Muốn ông xã lấy cho em." Kha Ninh nhỏ giọng, thanh âm vừa mềm vừa tinh tế, hai chữ ông xã nghe còn triền miên đằm thâ.m hộn gió mùa xuân.

Tân Tả nuốt nước bọt, kiềm chế ngón tay không được run.

Kha Ninh rất hiếm khi gọi hắn là ông xã, chỉ những lúc bị âu yếm chịu không nổi mới kêu, hoặc lúc cần nhờ vả hắn gì đó. Nhưng lúc này cuộc yêu đã tàn, cậu cũng có được thứ mình muốn, vậy đây là... Đang làm nũng với mình sao?

Tân Tả không từ chối, cũng không đáp lời, cơ thể theo bản năng lấy giấy xác nhận đưa cho cậu.

"Muốn ông xã ôm." Kha Ninh mềm mại vươn tay với Tân Tả, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.

Tân Tả thậm chí không thèm nghĩ ngợi, lập tức duỗi tay bế cậu lên ngay sau đó.

Nhiều lúc hắn có cảm giác Kha Ninh chỉ lợi dụng mình, tỷ như lúc nãy cậu gấp gáp đòi hỏi lợi ích của bản thân, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác này sẽ cậu sẽ đập tan.

"Ông xã, sao anh thô bạo với em thế?" Kha Ninh mềm mại hỏi, vùi đầu vào ngực hắn không chịu ngẩng mặt, giống như đang rất tủi thân, Tân Tả thậm chí còn cảm nhận được có chất lỏng đang thấm lên ngực mình.

Tân Tả hiểu rõ Kha Ninh là một tiểu kỹ nữ chỉ biết đến lợi ích, nhưng con tim vẫn cứ bất chấp rung động, si mê hôn lên đầu ngón tay cậu, rồi lại nhanh chóng buông ra. 2

"Đầu gối em đỏ tím rồi này."

Tân Tả lời ít ý nhiều mà đáp lại, "Em quá vội vàng."

Kha Ninh hiểu ngay ý hắn, "Không phải em nóng vội đâu."

Đôi mi cậu run rẩy, giọng nói lí nhí như có như không, Tân Tả bèn kề tai cạnh môi cậu, muốn nghe rõ cậu nói gì.

Hơi nóng phả ra từ miệng cậu lởn vởn quanh cổ và tai hắn, đem đến cảm giác tê dại kì lạ. Kha Ninh dựa vào lòng Tân Tả, run rẩy như đóa hồng đang hứng chịu cơn bão, hoàn toàn ỷ lại hắn.

"Em nghe thấy mọi người nhắc đến tên mình, em biết mọi người đều ghét em..."

Tân Tả lạnh mặt, bọn họ nào có ghét em. Đám người kia còn mê em đến nỗi muốn mời em làm bạn tình, đè em dưới thân yêu thương giống như tôi vậy.

"Cho nên em sợ, họ ghét em, em chỉ có anh, em sợ hội Học Sinh không duyệt tên em vào danh sách..."

Cơ thể ngọt ngào trong lòng còn hằn đầy dấu vết mình mới lưu lại, môi đỏ của cậu khép mở, thủ thỉ ôn tồn bên tai hắn, tỏ vẻ tin tưởng và quyến luyến Tân Tả, vừa đơn thuần vừa quyến rũ đến lạ, làm tan chảy trái tim gã đàn ông.

Thôi, không nên chấp vặt nữa, em ấy muốn gì thì cho nấy vậy.

Dù biết rõ lời nói của Kha Ninh không đáng tin, ánh mắt Tân Tả vẫn vô thức dịu đi:

"Em cứ ngoan đi, rồi muốn gì tôi cũng cho hết."

___

Bạn nào đang đọc truyện thì cmt nhé, vắng quá 😔