Sáng dậy, hai chân Kha Ninh mềm nhũn trên giường, nước da^ʍ từ đêm qua đã kết thành cụm trên đùi, phía dưới cậu là một mớ hỗn độn.
Cậu tách chân ra kiểm tra nơi riêng tư của mình, thịt môi sưng múp lõα ɭồ ngoài không khí, âm phụ bị đánh đến phì đô đô, giống như bánh bao trắng mập, chỉ mới khép đùi một chút, nộn thịt đã bị ma sát run rẩy không ngừng.
Tân Tả chê cậu có mấy ngày không bị yêu đã kiều khí như trai tân cũng chẳng oan chút nào, cậu chỉ mới bị hai gã đàn ông thay phiên chơi đùa một chút, thậm chí còn chưa ăn cây dương vậ.t nào, đã mệt mỏi không chịu nổi.
Vừa bật di động lên, một đống tin nhắn ồ ạt xuất hiện.
Kha Ninh lướt qua một loạt, chuyển một khoản tiền cho chủ nợ, trả lời tin nhắn của giảng viên yêu cầu cậu đến văn phòng hỗ trợ sau buổi học hôm nay.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại sau kì nghỉ đông bất đắc dĩ. Kha Ninh ngồi ngẩn ngơ trong phòng học, mấy ngày trước bất ngờ bị Hoắc Trạch Hạo bắt gặp lúc ở bên Tân Tả, đến giờ cậu vẫn còn thấy sợ.
Thế lực gia tộc của hai người này rất mạnh, quan hệ chỉ ở mức xã giao, gần như không có giao thoa, nếu không Kha Ninh còn lâu mới có cơ hội cặp kè với cả hai cùng lúc.
Cũng may hôm ấy cậu trở về ký túc xá, chứ không cũng chẳng biết phải giải thích với Hoắc Trạch Hạo thế nào.
Kha Ninh vẽ nguệch ngoạc trên giấy, cảm thấy hơi phiền muộn.
Những tên cặn bã chuyên bắt nạt kẻ yếu sau khi bị Hoắc Trạch Hạo dạy dỗ một trận đã an phận không ít, không còn ai dám đến gây sự với Kha Ninh nữa. Thế nên cậu đã tính rời xa Hoắc Trạch Hạo, hơn nửa tháng nay không chủ động liên hệ cho gã, cũng không nũng nịu dây dưa, càng không nói đến làʍ t̠ìиɦ, cậu nghĩ chỉ cần lạnh nhạt một thời gian, vị đại thiếu gia xung quanh toàn là hoa cỏ lượn lờ kia sẽ quên bẵng cậu.
Nhưng không ngờ La Đức lại sắp quay về. Kha Ninh cắn bút, La Đức là một trong những kẻ thích bắt nạt cậu nhất, hơn nữa còn có một đám đàn em, với tình hình này, cậu vẫn cần Hoắc Trạch Hạo bảo vệ.
Còn về phía Tân Tả, hắn ta rất có ích với cậu, Kha Ninh tính ở bên hắn đến lúc Tân Tả tốt nghiệp.
Kha Ninh chưa từng nghĩ tới việc dây dưa cả đời với nhóm quý tộc này.
Kha Ninh không chọn bạn đồng cấp làm chỗ dựa, Tân Tả và Hoắc Trạch Hạo đều là đàn anh trên cậu hai khóa.
Lúc Kha Ninh lên năm ba bọn họ sẽ tốt nghiệp, khi đó Kha Ninh mới tính tìm một người cùng khóa để duy trì quan hệ trong hai năm tới, hội trưởng hội Học Sinh thường là sinh viên năm 3, chuyển đối tượng vào lúc đó là giải pháp tối ưu.
Chỉ cần giữ mối quan hệ trong hai năm, sau này không cần gặp lại, Kha Ninh cũng không tìm thấy lý do nào để bọn họ lưu luyến một tên bình dân như cậu.
Tốt nghiệp rồi thì chia tay, mình sẽ có tấm bằng tốt nghiệp và sơ yếu lý lịch hoàn mỹ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Kha Ninh thất thần nhìn người ngồi đằng trước, đó là Kỷ Thâm, bạn học cùng lớp cậu, người thừa kế của Kỷ gia, cũng là hội trưởng hội Học Sinh tương lai. Sau khi Tân Tả tốt nghiệp, cậu ta sẽ tiếp nhận "vị trí" của Tân Tả.
Kha Ninh cảm thấy mình có thể câu người này. Kỷ Thâm là một người dịu dàng, đối nhân xử thế rất ôn hòa lễ nghĩa, dù nói chuyện với người có địa vị tầm thường như Kha Ninh, cậu ta cũng chưa bao giờ tỏ vẻ chán ghét.
Kỷ Thâm cũng không cao lớn như mấy gã đàn ông hiện tại của cậu, dáng người không cường tráng bằng, nếu làʍ t̠ìиɦ với cậu ta, chắc sẽ không bị chơi quá tàn nhẫn—— Đây là một ưu điểm của Kỷ Thâm.
"Kha Ninh, trả lời câu này xem nào."
Giảng viên trên bục bỗng gọi tên Kha Ninh, cậu đứng dậy, nội dung của buổi học hôm nay khá đơn giản, Kha Ninh lại ngồi suy nghĩ vẩn vơ, thầy giảng đến chỗ nào cũng không biết, may mà tiêu đề đã nằm ở trên màn hình.
Kha Ninh đưa ra đáp án chính xác, giảng viên gật đầu, nở một nụ cười ôn hòa với cậu, "Rất tốt, nhưng đi học đừng mất tập trung."
Bây giờ đang là nghỉ giải lao, Kha Ninh tranh thủ xem lại bài vở, lại phát hiện vị giảng viên đang vẫy tay với cậu.
"Thầy tìm em có việc gì ạ?" Kha Ninh cười lễ phép.
"Phát da^ʍ à? Muốn quyến rũ cả bạn cùng lớp nữa?" Giải Du cười nhìn cậu, hai mắt lại sắc lẹm.
Kha Ninh nhanh chóng phủ nhận, "Đâu có ạ... Chỉ là mới đi học lại nên em hơi mất tập trung một chút thôi."
Có sinh viên sắp đi qua đây, thấy giảng viên và Kha Ninh đang nói chuyện thì không tiến đến nữa.
"Vậy có lẽ em cần trợ giúp để tập trung tinh thần vào bài học." Giải Du ra vẻ nghiêm túc, đưa cho Kha Ninh một cái túi nhỏ, "Đút vào đi."
Kha Ninh vừa sờ qua đã biết bên trong là gì, phích cắm hậu môn.
Tuy so với dương vậ.t của giảng viên, cái phích cắm này cũng không quá thô, nhưng Kha Ninh phải cắm nó... Trong lúc nghe giảng.
"Hửm?" Thấy Kha Ninh chưa đáp lại mình, y ngẩng đầu cười hiền nhìn cậu.
"Vâng, em biết rồi."
Kha Ninh xoắn xuýt tại chỗ ngồi, cố gồng ưỡn ngực thẳng lưng, để cơ thể của mình biểu hiện bình thường nhất có thể.
Cậu chỉ cần cựa quậy một chút, phích cắm đã nghiền áp từng thớ thịt bên trong hậu huyệt, tra tấn cửa huyệt và tuyến tiền liệt, kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cả người cậu căng cứng.
Hai má trắng nõn của cậu bắt đầu ửng hồng, Kha Ninh cắn răng, sợ bản thân mà mở miệng sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Không may hôm nay giảng viên chuẩn bị rất nhiều bài tập thảo luận nhóm, các sinh viên phải tụ tập cùng bàn luận.
Móng tay Kha Ninh ghim sâu vào lòng bàn tay, kìm nén không cho giọng nói mình run rẩy, dương vậ.t không được cương cứng.
Hậu huyệt siết chặt lấy phích cắm, cậu sợ nước da^ʍ của mình tràn khỏi kẽ mông, cả lớp sẽ thấy mình bị ướt quần.
Rốt cuộc cũng đến lúc tan học, Kha Ninh run rẩy thu dọn sách vở.
Cậu đã phạm phải một sai lầm lớn, cậu không nên để người đàn ông mình đang cặp kè phát hiện bản thân đang tìm kiếm con mồi mới.
"Kha Ninh, nhớ giúp thầy nhập điểm."
Kha Ninh dịu ngoan gật đầu với giảng viên, bạn học xung quanh cũng không tỏ ý kiến gì, để Kha Ninh đi giúp thầy giáo đã trở thành việc nghiễm nhiên, không thể sai vặt nhóm thiếu gia tiểu thư được.
——
Giải Du đang tiếp đón giáo sư đến thăm, hai người cùng nhau uống trà, thảo luận về phương hướng nghiên cứu mới.
Vị giáo sư kia bỗng nhíu mày, nhìn về phía phòng làm việc, "Bên trong có gì mà sao cứ nghe thấy tiếng bàn ghế va chạm thế nhỉ."
Giải Du thản nhiên nhấp một ngụm trà, "Chắc là thú cưng tôi nuôi đang đùa nghịch, cứ kệ nó đi."
Giáo sư gật đầu, không chú ý nữa, tiếp tục thảo luận với Giải Du.
Sau khi tan học Kha Ninh theo Giải Du trở về kí túc xá của y, giúp y làm bảng điểm.
Cách thức thi cử của học viện đế quốc không giống với trường học bình thường, không chỉ có mỗi thi giữa kì cuối kì, ngoài ra còn có rất nhiều bài thi khảo sát mấy môn học mà trước đây cậu chưa từng học qua, trung bình một môn một học kỳ phải thi gần chục lần.
Lúc này khác biệt giai cấp thể hiện rất rõ ràng, Kha Ninh có châ.m hộc đến đâu, đi đọ kinh nghiệm, tố chất chuyên môn, brainstorming với nhóm quý tộc, cậu chỉ có thể ở cửa dưới.
Dù sau khi thi xong cậu có học bổ sung, nhưng lúc đó không thể thay đổi điểm số nữa.
Nhiều lúc dù Kha Ninh có nỗ lực đến đâu, cũng không thể đạt được mục tiêu của mình.
Mà Giải Du thì rất mặt dày lợi dụng điều này, lừa sinh viên của mình lên giường.
Giải Du mỉm cười ngồi trên ghế, màn hình là điểm thực hành của lớp gần đây và điểm tích lũy hàng ngày, Kha Ninh toàn thân trần trụi ngồi trong lòng y.
Bàn tay to của Giải Du dạo chơi trên người thiếu niên, giống như đang vuốt ve tấm lụa quý giá nhất, hậu huyệt cậu còn đang ngậm phích cắm, ngứa tay thì y lại đẩy nó lút cán trong động thịt, Kha Ninh không thể làm gì ngoài khóc thút thít.
"Thành tích của em..." Điểm số của Kha Ninh hiện trên màn hình, cũng khá là ổn áp, nhưng chưa đạt đến kỳ vọng của cậu.
Kha Ninh ngắt lời y, "Thầy, em muốn full A."
"Thế thì hơi phức tạp đấy." Giải Du ám chỉ, "Nhưng nếu em ngoan thì..."
"Tất nhiên là em ngoan mà." Hai tay như ngó sen của thiếu niên vòng qua cổ vị giảng viên, làn da mềm mại kề sát tây trang y, thân mật đưa lưỡi liếʍ yết hầu Giải Du, phả hơi thở nóng bỏng quanh cần cổ y, giống như yêu tinh dụ dỗ người sa đọa.
Kha Ninh nhìn Giải Du, ánh mắt rất trắng trợn nhưng lại cứ vờ thẹn thùng, "Thầy muốn làm gì em cũng được ạ."
"Cởϊ qυầи thầy ra, rồi quỳ lên bàn."
Ngón tay trắng nõn của cậu vừa cởi thắt lưng cho y, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo thanh âm rền vang của ai đó, "Giải Du, mở cửa! Tôi có chuyện muốn bàn luận với anh! Mở cửa đi, bảo vệ ngoài cổng nói đã thấy anh quay về rồi đấy."
Hai mắt ngấn nước của Kha Ninh nhìn về phía giảng viên, không biết phải làm gì bây giờ.
"Chậc." Thanh âm Giải Du mang theo bực tức vì chuyện tốt bị cắt ngang, y dìu thiếu niên xuống khỏi đùi mình, hai chân trần trụi của cậu đạp lên thảm, có vẻ rất lo lắng.
Giải Du đẩy eo cậu về phía trước, â.m hộ phấn nộn ướŧ áŧ lập tức cà vào cạnh bàn.
"Tự cọ đi, cọ mạnh xào." Giải Du chỉnh lại quần áo, bật di động của cậu lên rồi đặt trên mặt bàn, đeo airpod vào tai, ác liệt nói, "Thầy muốn nghe tiếng l*и da^ʍ dập vào cạnh bàn, nếu thầy không nghe thấy gì, tức là em không muốn làm, full A của em sẽ..."
Kha Ninh ôm lấy tay y, giận hờn nhìn gã đàn ông, "Em sẽ dập thật mạnh, thầy đừng làm em sợ mà."
Giải Du híp mắt, y thích dáng vẻ này của Kha Ninh, ngoan ngoãn pha thêm một chút bướng bỉnh.
Lòng bàn tay ấm áp mân mê bờ môi đỏ thắm của cậu, "Đâm mạnh vào, không được rêи ɾỉ, thầy không muốn ai phát hiện ra em."
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, "Em chỉ thuộc về thầy thôi."
Giải Du ngồi uống trà ở phòng khách, bàn chuyện với vị tiến sĩ nọ, âm thanh truyền đến từ airpod tuy lúc nhanh lúc chậm, nhưng tuyệt nhiên không dám ngừng lại, â.m hộ kiều nộn dập mạnh vào cạnh bàn, phát ra tiếng nước nhóp nhép.
Những lúc Kha Ninh đứng không vững hoặc không kiểm soát được lực độ, cái bàn thậm chí còn chấn động, tiếng to đến nỗi bên ngoài cũng nghe được, có thể dễ dàng tưởng tượng cục cưng trong phòng đã bị tra tấn thành bộ dáng gì.
Tiễn tiến sĩ ra về, Giải Du mở cửa phòng làm việc.
Da thịt Kha Ninh như phát sáng dưới ánh đèn, đầu gối phủ một lớp hồng phấn, hai cánh mông đẫy đà rung rinh qua lại, ưỡn â.m hộ dập vào góc bàn.
Lông mi cậu thấm đẫm bọt nước, khóe mắt đã đỏ hơn má hồng, ngón chân cuộn lại, bắp đùi run rẩy, dường nhưng không thể đứng vững nữa.
"Thầy ơi..." Thấy người đàn ông tiến vào, Kha Ninh không chịu nổi làm nũng.
Giải Du lại không hề buông tha cậu, "Gọi thầy làm gì, đâm tiếp đi, bao giờ l*и em sưng húp lên thì mới được dừng lại."
Miếng bào ngư bị cạnh bàn đυ.ng sưng múp, âm đế chín rục, Kha Ninh run lẩy bẩy, chỉ cần không cẩn thận sẽ cà mạnh vào âm đế, viên thịt đáng thương bị tra tấn đau điếng, Kha Ninh khóc nức nở.
Thậm chí có nhiều lần cậu sẩy chân khiến góc bàn đâm chen vào â.m đạo, phần gỗ thô ráp xâm lấn thịt huyệt, động thịt bị căng thành hình dạng góc bàn, khe thịt giãy dụa muốn khép lại, nhưng sao có thể chống đỡ được vật chết vô tình kia, cuối cùng lại biến thành miệng huyệt đon đả liếʍ láp kẻ xâm lấn.
Góc bàn đã ướt nhẹp, bóng nhẫy nước da^ʍ, có lẽ nó không bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày mình lại được thớ thịt màu mỡ kiều nộn hầu hạ, tham lam bao bú ʍúŧ nó, lúc đưa đẩy còn ứa ra nước sốt ngon miệng.
â.m hộ lúc này đã căng múp đỏ bừng, thịt môi tách sang hai bên, lúc rời khỏi cạnh bàn, có thể thấy rõ môi â.m hộ dâʍ đãиɠ nhễu nhại, tẩm đầy nước da^ʍ.
"Em nứиɠ à? Tôi bảo em đâm vào cạnh bàn, thế mà em còn dùng góc bàn chơi mình luôn?" Giải Du nhìn cảnh đẹp trước mặt, hai mắt là du͙© vọиɠ chực chờ tuôn trào.
Cơ thể Kha Ninh cực kỳ nhạy cảm, bắp đùi và thảm đã thấm đẫm nước sốt, cậu run rẩy chống tay lên bàn, dường như sắp ngã khụy xuống đất, nước da^ʍ ứa ra ồ ạt, nhưng Giải Du không cho cậu dừng, cậu chỉ có thể tiếp tục dập â.m hộ của mình.
"Thầy... Em, a... Em không chịu nổi nữa... A a ——!" Kha Ninh mềm chân, â.m hộ nghiền mạnh lên cạnh bàn, âm đế bị nghiến bẹp dí, kɧoáı ©ảʍ tê dại hòa cùng với từng cơn đau nhức.
Cậu chịu thua quỳ rạp trên đất, cặp đùi tuyết trắng run bần bật, khó chịu thở hổn hển, dương vậ.t đã ngẩng cao đầu, hai lỗ trước sau đều lầy lội nước.
"Sao lại khóc? Tôi muốn phạt em, em lại lêи đỉиɦ hết lần này tới lần khác." Giải Du đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, từng giọt lệ như ngọc trai rơi khỏi dây chuyền bị đứt, không làm sao ngăn lại được.
"Thầy..." Kha Ninh dịu ngoan ôm lấy cổ y, cơ thể mềm mại run rẩy dựa vào lòng gã đàn ông, giọng nói nghẹn ngào đáng thương, vô cùng mềm mại, giống chú mèo nhỏ tủi thân làm nũng với chủ nhân.
"Thầy ơi, em muốn full A..."
Giải Du nuốt nước bọt, ánh mắt ám trầm:
"Tất nhiên là full A rồi, em cứ ngoan như hôm nay, thì không chỉ mỗi điểm A thôi đâu, mà cả lớp chỉ có mình em được tối đa điểm rèn luyện."
Giải Du cúi người, ngậm lấy môi đỏ của cậu liếʍ hôn, hai người triền miên như đôi tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, "Cục cưng, em là của ai?"
"Em là... Thầy..." Kha Ninh bị hôn đến không thở nổi, đứt quãng đáp lời, "Em là của riêng thầy."