Kha Ninh cũng muốn ngoan lắm, nhưng Tân Tả đã bắt đầu cởϊ qυầи cậu ra.
Họ đang ở cạnh ban công, sẽ bị người nhìn thấy mất!
Kha Ninh khó chịu né tránh, cậu tình nguyện về thư phòng cho hắn dùng roi quất â.m hộ, cũng không muốn bị người ngoài phát hiện.
"Ngoan nào! Không cởϊ qυầи thì sao đánh được!"
Tân Tả hạ giọng gắt nhẹ, nhưng vẫn duỗi tay cầm áo khoác bọc lấy người cả hai, dù có ai đi ngang qua, cũng chỉ có thể nhìn thấy hai người đang ngồi cùng nhau, chứ không thể biết Kha Ninh đang cởϊ qυầи cho một gã đàn ông tát â.m hộ.
Tân Tả bị cậu quấy đến nóng máu, hung tợn tát một cái thật mạnh.
"Còn dám trốn? Cũng đâu phải lần đầu tiên bị đánh."
"Ưm!" Thiếu niên cắn môi nức nở, theo quán tính muốn khép chân vào, nhưng lại bị Tân Tả dùng một tay ghì xuống.
Tân Tả sức lực lớn, vung tay xé gió phần phật, không chút lưu tình vỗ mạnh, chỉ một cái tát đã khiến â.m hộ kiều nộn sưng đỏ nhầy nhụa, thịt môi ăn đau tách sang hai bên, nước da^ʍ ồ ạt tuôn trào.
Phía dưới của Kha Ninh không thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, run rẩy co rút, môi â.m hộ khép mở liên tục, run run rẩy rẩy phun ra từng luồng nước, vòng eo vặn vẹo gợϊ ȶìиᏂ hơn cả yêu tinh.
"Bốp bốp bốp!" Bàn tay to nâng lên hạ xuống như mưa rền gió dữ, cuồng dã không chút lưu tình, thịt môi non nớt bị đánh đến run rẩy điên cuồng, bất lực hùa theo kẻ bắt nạt, nước sốt ngày một đầm đìa, â.m đạo mất khống chế phun nước sau mỗi cú vỗ ập đến.
Tân Tả nói chỉ đánh vài cái, nhưng lại không nói rõ đánh bao nhiêu, hiển nhiên là muốn chơi đã rồi mới dừng.
Kha Ninh ngồi trong lòng hắn toàn thân run rẩy, nơi riêng tư vừa nóng bỏng vừa tê dại, bị đánh đến chín rục sưng đỏ, â.m hộ nhầy nhụa ướŧ áŧ gợi câ.m hộn bất cứ bông hoa nào, dương vậ.t đã cương cứng thành thật nói cho mọi người chủ nhân của nó đang rất sung sướиɠ.
"Phun nhiều nước da^ʍ như vậy, nếu đánh tiếp chắc em lêи đỉиɦ luôn nhỉ."
"Đau quá... Ưm, học trưởng..."
"Mở chân ra."
"Bang! Bang!"
"A..."
Tân Tả suồng sã yêu thương chỗ đó của cậu, â.m hộ nhỏ xinh này quá non, ban đầu còn ửng màu hồng nhạt, giờ đã bị đánh sưng thành đóa hoa đỏ rực, thậm chí còn hằn cả dấu tay của mình, thịt môi bị đánh đến phì mập, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
"Non nớt quá, có phải em thiếu ngược không? Mới mấy ngày không dạy dỗ, đã kiều khí thế này?"
Khóe mắt Kha Ninh ửng đỏ, gò má hây hây như say rượu, cậu lắc đầu:
"Không có kiều khí, học trưởng muốn đánh thì đánh đi."
Ban công tràn ngập tiếng da thịt va chạm, hòa lẫn với tiếng nước lép nhép.
Hai mắt Kha Ninh nhắm nghiền, thút tha thít thít nức nở, phía dưới của cậu nhễu nhại nước da^ʍ, ánh lên vẻ bóng loáng, diễm sắc nở rộ, bắp đùi co rút liên tục, vừa phải chịu đựng cơn đau từ mỗi cú đánh, vừa phải kìm nén luồng điện tê dại xâm lấn toàn thân.
"A!!" Kha Ninh bất lực hét lên, cú tát vừa rồi của Tân Tả vừa dã vừa trọng, chỗ đó bị đánh đến biến hình, â.m đế phình to run bần bật.
Mà bàn tay vừa buông tha cho nơi nhạy cảm của cậu đã dính đầy nước sốt, nhiều đến nỗi nhỏ tí tách xuống sàn.
"Sướиɠ đến lêи đỉиɦ mà lại khóc. Kha Ninh, sao em da^ʍ thế nhỉ?"
Kha Ninh lắc đầu, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, cậu vừa tính rời khỏi người Tân Tả, không ngờ lại bị hắn ta vỗ tiếp một cái thật mạnh!
"Ưm a... Không!" Đồng tử của cậu co lại, miệng phát ra tiếng rên đau đớn, â.m hộ chưa qua dư vị cao trào đã bị đánh tiếp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cậu không chịu nổi, cả người run rẩy không thôi, ngón chân cuộn tròn, điên cuồng giãy dụa, nhưng cứ bị gã ghìm chặt cơ thể.
Tân Tả biết cậu khó chịu, còn thô bạo đánh thêm năm sáu phát mới dừng.
Kha Ninh đã cao trào, mấy cú đánh này thuần túy là trừng phạt và dạy dỗ. Cậu ủy khuất nhìn hắn, không hiểu mình đã làm sai điều gì.
"Lần sau đi ngang qua nhà chúng mình, em có lờ đi như hôm nay nữa không?"
"Bên ngoài... Lạnh mà..." Kha Ninh nức nở giải thích, "Em ngại không muốn nhìn quanh, cũng không biết học trưởng có ở nhà không..."
"Chứ không phải vì không muốn gặp tôi à?" Kha Ninh lập tức lắc đầu.
"Lần sau còn dám không?"
"Không dám..." Giọng nói của cậu tràn ngập tủi thân, khóc thút thít, lần sau cậu không đi tuyến đường này nữa.
Tân Tả lúc này mới buông tha Kha Ninh, thiếu niên xinh đẹp quỳ rạp trên quần áo, hai má thấm đẫm nước mắt trong suốt, ngón tay trắng mềm bám chặt lan can, miệng thở hổn hển, nước sốt giữa hai chân kéo thành chỉ dài, tí tách tí tách nhỏ xuống.
Tân Tả nghĩ đến dáng vẻ đáng thương sợ bị người phát hiện của cậu, bèn lấy khăn tay lau mặt cho thiếu niên, sau đó cẩn thận lau chùi nơi riêng tư của cậu, mãi lúc sau Kha Ninh mới hoàn hồn, hai tay run rẩy mặc lại quần áo.
Cậu nhắm mắt chờ dư vị cao trào qua đi, chợt nghe thấy tiếng ô tô chạy qua, cậu nghĩ thầm may mà mình đã sửa sang lại quần áo, không ngờ chiếc xe kia khi tiến đến chỗ nhà Tân Tả lại giảm tốc độ, chậm rãi vượt qua đoạn đường này.
Kha Ninh liếc mắt một cái đã nhận ra đó là xe ai. Cậu bình tĩnh hướng người vào trong, cố gắng không cho người trên xe nhìn thấy mình.
Tân Tả nhìn thấy gia huy trên xe, đương nhiên cũng thấy bộ dáng tránh né của Kha Ninh.
"Hoắc Trạch Hạo? Gã dừng lại làm gì?" Tân Tả nhìn người bên cạnh mình, "Em có quen gã không?"
Hoắc Trạch Hạo và Tân Tả trước nay chưa từng trò chuyện, địa vị gia tộc cũng ngang hàng, sao gã phải đi chậm lại để chào hỏi?
Kha Ninh nghi hoặc nhìn Tân Tả, lắc lắc đầu, sao mà cậu quen Hoắc Trạch Hạo được?
"Gã nhìn thấy chúng ta rồi, em trốn làm gì?"
Nghe vậy, Kha Ninh trừng mắt nhìn hắn, "Học trưởng biến em thành thế này, em... Không muốn bị ai phát hiện."
Tân Tả đáp lời, "Em đã chỉnh trang sạch sẽ, nếu có ai nhìn thấy cũng không nghĩ bậy được."
Kha Ninh lại càng ủy khuất, "Anh cũng biết gã ta là côn đồ, còn em chỉ tập trung học hành, làm sao mà em liên quan đến gã được?"
Tân Tả nhìn Kha Ninh một vòng, cuối cùng lựa chọn tin tưởng cậu.
Gương mặt ngây thơ và đôi mắt vô tội kia, Tân Tả nghĩ hẳn em cũng không dám lừa gạt mình.
"Có vấn đề gì cứ nói với tôi, đừng đến gần đám người đó."
Tân Tả không truy cứu nữa, lại luồn tay vào quần thiếu niên sờ soạng một phen, â.m hộ đáng thương vẫn còn run rẩy không ngừng, thậm chí còn co rút khép mở, chủ động giương miệng nhỏ liếʍ láp lòng bàn tay hắn, dù chỉ sờ một chút, hắn cũng biết nếu đút vào chỗ này sẽ sướиɠ thế nào.
Tân Tả cứng vô cùng, muốn dụ Kha Ninh ở lại đây đêm nay cho mình chơi.
Cơ thể Kha Ninh vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cậu ngồi quỳ trên mặt đất, để lộ cần cổ trắng nõn, xương bướm phập phồng khẽ run.
Yết hầu Tân Tả cử động, ánh mắt càng thêm thâm trầm, "Đêm nay ở lại đây nhé? Lâu lắm rồi không ôm em, cho học trưởng thương em một chút."
"Em sẽ không cho rằng chỉ cần bị đánh mấy cái là có thể chắc suất trong danh sách chứ?"
Nếu là ngày thường Kha Ninh chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng Hoắc Trạch Hạo vừa đi ngang qua làm cậu cảm thấy bất an, trực giác nói với cậu tối nay vẫn nên trở về kí túc xá thì hơn.
"Lần sau em bù cho học trưởng được không? Em chưa tắt điện trong phòng, để thế nguy hiểm lắm, với lại đồ ăn cũng chưa cất hết, nếu hỏng thì phí quá."
Tân Tả rất muốn nói hệ thống điện của học viện rất an toàn, hơn nữa mấy thứ thực phẩm kia có đáng bao tiền, thích hỏng thì hỏng, nhưng nghĩ lại điều kiện kinh tế của cậu, lời nói trên đầu môi không phát ra nữa.
Gã quý tộc cao lớn anh tuấn vuốt ve má Kha Ninh.
"Vậy lần sau lúc bù cho tôi em đừng khóc."