Tân Tả đứng trên ban công nhìn khung cảnh xung quanh, ngoài trời ào ào từng trận gió tuyết, tuy đã yếu hơn lúc nãy, nhưng mặt đất đã bị bao phủ bởi đám tuyết dày đặc, muốn vượt qua con đường này chắc phải tốn mất nửa ngày.
Thời tiết hôm nay khá xấu, đối với các sinh viên của học viện Đế Quốc I, dù bọn họ đang trọ tại trường, cũng không thể không nghỉ học vì an toàn.
Bên ngoài không có gì đặc biệt, Tân Tả đang muốn quay vào, lại phát hiện ở ngã rẽ thấp thoáng một bóng hình.
Dù đã khoác áo phao dày cộm, người nọ vẫn nhìn rất mỏng manh, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn, bởi vì thời tiết quá lạnh lẽo mà hai má hây hây hồng, một tay cậu ta cầm dù, ung dung bước về phía kí túc xá.
Cậu có vẻ đã di chuyển khá lâu, trên dù còn phủ một lớp tuyết đọng.
Kha Ninh, một trong số những học sinh bình dân hiếm hoi của học viện đứng đầu đế quốc, đến từ hạ thành, nhập học ngôi trường này với thành tích vượt trội.
Tân Tả nhíu mày, em ấy vừa đi làm thêm về à?
Giao thông trong trường đã tạm ngừng hoạt động, xe chỉ dừng ở trước cổng trường, mà khoảng cách từ cổng đến kí túc xá là một con đường rất xa, vừa dài vừa lạnh.
Kha Ninh vùi đầu tiến về trước, lúc bước ngang qua Tân Tả cũng không giảm tốc độ lại.
Tân Tả bỗng thấy phật ý, không thèm dừng lại nhìn hắn, Kha Ninh không biết hắn đang đứng đây sao?
Mắt thấy Kha Ninh sắp đi xa, Tân Tả cất lời:
"Kha Ninh, lại đây."
Kha Ninh dừng bước, gương mặt tinh xảo diễm lệ ngẩng lên. Cậu nhìn thấy Tân Tả, nhưng cũng chỉ đứng đó, không hề có ý định lại gần hắn.
Tân Tả thầm cười lạnh, không được lợi thì không làm tiểu kỹ nữ, nếu không cho cậu ta thứ gì đó, thì có gọi cậu ta cũng chẳng quan tâm.
"Tôi muốn bàn với cậu về cuộc thi giao hữu vũ khí quân dụng của bên quân đội mà cậu muốn tham gia, có được không."
"Vâng, em đến liền." Cậu thanh niên nhoẻn miệng cười nhìn Tân Tả, thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa thẹn thùng, ngoan đến làm người nhộn nhạo.
Kha Ninh vừa bước vào trong sân, toàn bộ khí lạnh quanh thân đã giảm một nửa.
Bên ngoài lạnh đến độ ngọn cây cũng đóng băng, nhưng phòng ốc của nhóm đại quý tộc trong trường vẫn ấm áp, đến cả sân vườn cũng rất ấm.
Kha Ninh không đứng ngoài sân bao lâu, cậu thuần thục leo lên tầng, đẩy cửa phòng làm việc ra.
Tân Tả vẫn còn ngồi cạnh ban công, Kha Ninh vừa tiến đến gần, đã bị hắn ôm vào lòng.
"Nếu thiếu tiền thì cứ nói với tôi, sao phải cố ra ngoài làm thêm trong tiết trời này?"
Kha Ninh không muốn nhận tiền của hắn, vì vậy thuận miệng đáp lại, "Em không thiếu tiền, em kí hợp đồng làm việc rồi nên phải nghiêm túc."
Hai người trò chuyện được mấy câu, Tân Tả đã luồn tay qua vạt áo của Kha Ninh, nắm lấy đầṳ ѵú trêu đùa.
Dù ngón tay của hắn không lạnh, nhiệt độ cũng không cao bằng làn da mềm mại dưới lớp quần áo của cậu.
Kha Ninh bị hắn truyền hơi lạnh cứng cả người, cậu mới chỉ giãy dụa một chút, đã bị ngón tay thô bạo nhéo lấy núʍ ѵú, xoay một vòng.
Không chỉ có mỗi đầṳ ѵú, cả thịt vυ' trắng mềm cũng bị xoắn thành một cụm, bầu ngực cậu nóng lên, cảm giác tê dại từ núʍ ѵú lan ra toàn thân, vừa ngứa vừa đau.
"A......"
Kha Ninh ăn đau khẽ rên một tiếng, không cựa quậy nữa, ngoan ngoãn ngả người vào lòng hắn.
Tân Tả thể lực rất tốt, ngón tay to lớn giờ đã mang theo hơi nóng hầm hập, vê niết đầṳ ѵú cậu giữa các ngón tay, hai núʍ ѵú ngây ngơ phấn nộn như món đồ chơi của hắn, bị chủ nhân suồng sã xoa nắn, thậm chí còn ác liệt dùng ngón tay búng vào núʍ ѵú, làm cả người Kha Ninh run rẩy.
Cậu nằm trong lòng ngực hắn, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ, ưỡn ngực dâng vυ' mặc hắn đùa bỡn.
Thế nhưng Tân Tả vẫn chưa hài lòng, "Mùa đông mặc nhiều quần áo phiền thật, mùa hè em chỉ cần ngậm áo thun là tôi có thể dễ dàng ăn vυ' rồi."
Cảm xúc tiếc nuối bao trùm thanh âm của hắn, Kha Ninh sợ hắn sẽ bắt mình cởi đồ ngay cạnh ban công, nơi mà người đi đường chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy bọn họ, cậu bèn nhỏ giọng đáp:
"Mình đi vào có được không? Em cởi hết cho học trưởng chơi."
Thanh âm tinh tế mềm mại vô cùng, mang theo ý tứ lấy lòng, giống như đang quyến rũ người nghe.
Tân Tả cúi đầu nhìn Kha Ninh, dường như đang đoán xem cậu thật sự động tình hay nói vậy chỉ vì sợ hãi, sau đó phát hiện đôi ngươi đen láy kia rất thuần khiết, không mang theo chút du͙© vọиɠ.
Tân Tả nhíu mày, không muốn nghe theo cậu.
"Ngắm cảnh với tôi một lát, rồi tôi sẽ giữ cho em một suất thi đấu." Trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Kha Ninh cảm thấy giao dịch lần này rất hời, vì vậy lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngoan ngoãn dụi người vào lòng hắn như mèo nhỏ, dáng vẻ nom rất gợϊ ȶìиᏂ.
Cậu dựa vào lòng Tân Tả, không thèm trốn tránh bàn tay đang luồn vào quần mình, thậm chí còn chủ động ôm lấy eo hắn:
"Học trưởng, anh làm nhẹ một chút được không?"
Bàn tay to áp sát vùng giữa hai chân cậu, toàn bộ nơi riêng tư đều bị bao trùm trong lòng bàn tay, mềm mại và ấm áp, giống như một nụ hoa e ấp, nộn đến không thể tưởng tượng.
Ngón tay hắn tách khe hở hồng nhạt vốn không nên xuất hiện trên người nam sinh ra, dòng nước bên trong không thể kìm được ùa ra, chất lỏng ướŧ áŧ chảy dọc ngón tay Tân Tả.
"Da^ʍ thật đấy, chỉ nhéo núʍ ѵú mấy cái đã ướt rồi?" Gã quý tộc đoan chính khéo léo thường ngày lại có thể thốt ra những lời thô tục như vậy.
Kha Ninh hơi hồi hộp, mặc dù hiện tại trên đường không có ai, nhưng nếu chẳng may có người xuất hiện, chỉ cần ngẩng đầu lên chắc chắn sẽ nhìn thấy tư thế ái muội của bọn họ.
Cơ thể cậu càng thêm nhạy cảm, môi â.m hộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chủ động liếʍ láp lòng bàn tay Tân Tả.
Tân Tả lại càng hành động suồng sã, thịt môi mềm nộn bị hắn vân vê xoa nắn, đè ép thô bạo, dương vậ.t cậu đã hơi cương lên, lại bị tay to nghiền áp mềm xuống.
Môi â.m hộ và cửa động đều bị tách ra, lớp thịt non bị xoa véo tê dại đau nhức, â.m đế ướt dầm dề, thấm đẫm thủy quang, bị hai ngón tay chộp lấy, lôi kéo, xoa ấn, bắt nạt không ngừng.
"Đau... Học trưởng, anh nhẹ chút..."
Ngón tay hữu lực đắm chìm trong bãi thịt mềm mại, nước sốt lầy lội, chỗ đó của cậu giống như cục bột bị vo thành một nắm, từ hậu huyệt tới â.m hộ, đến cả âm đế, nó bị ngón tay bóp rất chặt, hắn giống như muốn ấn â.m đế cậu vùi vào lớp thịt non, â.m hộ đẫm nước vừa đau vừa ngứa, dương vậ.t run run rẩy rẩy ngẩng đầu.
"Cương như thế này mà còn bảo đau sao?"
Kha Ninh phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng thương, chỉ cảm thấy toàn bộ nơi riêng tư đều bị hắn nắn bóp đến tê dại, nhịn không được lắc mông, muốn cách xa kẻ bắt nạt một chút.
Thấy cậu giãy dụa, Tân Tả không chút do dự tát một cái thật mạnh.
"Bang!" Một tiếng giòn vang, đánh vào nơi riêng tư non mềm nhất, Kha Ninh đau đến bật khóc, giãy loạn trong lòng Tân Tả, bất chấp muốn rời khỏi vòng tay hắn.
Tân Tả lại thấy rất thú vị, siết chặt lấy eo cậu.
"Đừng giãy, tôi chỉ dùng tay thôi, nếu em ngoan sẽ không dùng roi."
Tân Tả ở trên giường thật sự rất biếи ŧɦái. Ngăn tủ phía sau hai người chứa một loạt các loại roi đủ kiểu dáng, thước kẻ dây mây cũng rất nhiều, kẹp vυ' dây xích lại càng không phải nói.
Kha Ninh có một đoạn thời gian cần nhờ vả Tân Tả, cậu gần như trải nghiệm gần hết mấy thứ trong căn phòng này. Có lúc Tân Tả làm việc, hắn sẽ trói cậu ngồi trên bàn, cho cậu dùng ball khóa miệng, kèm theo một đống đạo cụ.
Kha Ninh lập tức ngoan ngoãn ngồi im.