Bạc Văn Thời sống đến bây giờ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng tiền mừng tuổi để muốn hắn bán rẻ nhan sắc.
Hắn nheo mắt lạnh lùng đánh giá đứa nhỏ trước mặt: “Cậu có bao nhiêu tiền mừng tuổi?”
Thời Nhạc ngẫm lại vì mua truyện tranh, còn có kryptonite gold, từ lâu đã không còn dư bao nhiêu tiền mừng tuổi, ậm ờ nói: “Cũng không nhiều, chưa đến bảy con số.”
Bảy con số, đó phải hơn trăm vạn.
Không đến trăm vạn, vậy hẳn là cũng không ít.
Trong lòng Bạc Văn Thời đoán gần trăm vạn, thế mà Thời Nhạc kêu nghèo khổ, lại than thở trong lòng nói: “Cộng thêm tiền trước khi đi, hình như ba có cho tầm hai ba ngàn nữa.”
Hai ba ngàn, con số này quả thật không đến bảy con số, cậu không hề nói dối.
Vì không để cho Bạc Văn Thời truy hỏi rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền mừng tuổi, Thời Nhạc đưa đề tài trở lại.
“Được không?”
Cậu tha thiết hỏi: “Tôi giúp anh bắt quỷ trừ tà xem phong thuỷ, không tốn tiền, anh, anh để tôi……”
“Để cậu làm gì?”
Bạc Văn Thời không nghe rõ câu tiếp theo của cậu.
Mặt Thời Nhạc đỏ ửng, khiến lời nói vừa rồi hàm súc hơn: “Để tôi hôn một cái.”
Đáy mắt Bạc Văn Thời xẹt qua chút phức tạp.
Cậu nhóc này sao lại quyết tâm đến vậy, kiểu gì cũng phải chiếm chút lợi ích từ hắn?
Bạc Văn Thời vừa dự định từ chối, Thời Nhạc lại giành nói trước hắn, tự mình tuyên bố: “Anh không từ chối ngay tức là anh đồng ý!”
“Chúng ta đã thống nhất xong, tôi bắt quỷ cho anh, anh cho tôi hôn một cái. Ai muốn đổi ý người đó là chó.”
Bạc Văn Thời: “?”
Bạc Văn Thời nghe thấy không ít lời uy hϊếp, cũng đã uy hϊếp không ít lần.
Những câu uy hϊếp đó, đều cực kỳ tàn nhẫn.
Mấy câu uy hϊếp với trình độ nhà trẻ như ai đổi ý người đó làm chó……
Hắn, hắn đúng là được mở mang tầm mắt.
Thời Nhạc đã quyết định một nụ hôn coi như là thù lao, tâm trạng vô cùng vui sướиɠ.
Đồ cổ có thể bán cho người khác.
Nhưng nghĩ đến có thể quang minh chính đại hôn Bạc Văn Thời một cái, vậy cũng không khó khăn lắm.
Lần này không lỗ.
Hồi đủ máu Thời Nhạc sống lại, sợ Bạc Văn Thời chấp nhận không làm người để đổi ý, vì thế nói xong cậu lập tức lon ton chạy về phòng ngủ của mình.
Sau khi trở về phòng.
Thời Nhạc nhìn vị trí ảnh chồng được ghim ở trên, cười ngẩn ngơ một lát, lúc này mới thay đổi màn hình rồi đăng một quảng cáo nhỏ.
Quảng cáo nhỏ đăng cũng như không.
Vòng bạn bè của Thời Nhạc rất khiêm tốn, ngoại trừ Bạc Văn Thời thì chẳng người nào có tiền.
Một lát sau.
Cậu dụi mắt, cầm quần short hoa và áo ba lỗ của mấy ông già đi tắm.
Hai ngày nay, ngủ ở phòng cách vách với Bạc Văn Thời, Thời Nhạc khó mà ngoan ngoãn được.
Cậu để bọt bong bóng bao phủ khắp người, nằm trong bồn tắm có chức năng mát xa, vừa đung đưa đôi chân mập mạp vừa ngợp trong sự xa hoa mà suy nghĩ cách kiếm tiền.
Ba cậu không chơi WeChat, cho nên sẽ càng không biết đến vòng bạn bè của cậu.
Nếu chủ động đi đòi tiền, Thời Nhạc nghĩ, ba cậu cũng không chắc chắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
“Mình đã 18 tuổi.”
Thời Nhạc xoa xoa mặt, lẩm bẩm nói: “Không thể tiếp tục ăn bám ba được.”
Tuy rằng nhìn qua ba cậu không già chút nào, còn đẹp trai đến mức có thể xưng là cỏ núi.
Bên này Thời Nhạc đang rầu rĩ kiếm tiền, bên kia, Bạc Văn Thời thì đang dặn dò trợ lý.
“Đến cửa hàng số 5 phố Bạch, chọn món đồ cổ quý nhất rồi mua về, không cần phải nói gì, cũng đừng để chủ tiệm biết cậu là ai.”
“Dạ.”
Dặn dò trợ lý xong, lúc này Bạc Văn Thời mới buông điện thoại di động xuống.
Việc vui đùa như hôn nhau kia, hắn thấy, quá mức càn rỡ.
Giới thượng lưu là nơi luôn quan tâm đến chuyện trừ tà phong thuỷ này. Có năng lực ở mặt này, phí xuất hiện sẽ không ít.
Cậu nhóc không hiểu biết thị trường, hắn lại không muốn lừa gạt.
Ngày hôm sau.
Lúc Thời Nhạc ra khỏi phòng trước, cậu cực kỳ cẩn thận. Soi vài lần trước gương, sau khi chắc rằng hôm nay vẫn rất đẹp, bấy giờ mới mở cửa ra.
Đến người giúp việc nấu cơm Bạc Văn Thời cũng không mời, nhưng tủ lạnh lại có đồ ăn, trong phòng bếp cũng có sẵn sandwich.
Thời Nhạc muốn lấy sandwich, nhưng sợ cái này không phải cho cậu.
Cậu xoay người, chuẩn bị đi tìm Bạc Văn Thời.
Nhưng Bạc Văn Thời không ở nhà.
Thời Nhạc dựa vào cửa phòng bếp, gửi tin nhắn Wechat cho hắn.
Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Mèo con hôn hôn jpg/”
Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Anh có ở nhà không?”
Bạc Văn Thời ngồi ở trước bàn làm việc, thuận tay trả lời hai chữ: “Không có.”
Không ở nhà, vậy sandwich trong nhà chính là cho mình!
Ánh mắt Thời Nhạc sáng lên, lập tức chụp sandwich cho hắn xem.
“Đây là bữa sáng anh làm cho tôi đúng không?”
Bạc Văn Thời nhìn ảnh chụp gửi đến, phủ nhận nói: “Là tôi làm cho mình, ra ngoài vội, không kịp ăn.”
Đương nhiên Thời Nhạc không tin.
Cậu gửi tới một gói biểu cảm người que diêm nhỏ hai tay chống nạnh, khoe khoang nói: “Chính xác là anh làm cho tôi.”
Đôi mắt Bạc Văn Thời giật giật, rồi phớt lờ cậu.
Sandwich có hơi lạnh, Thời Nhạc đem nó vào lò vi sóng hâm nóng lại một lần nữa.
Chờ sandwich ra lò, cậu tiếp tục gửi WeChat cho Bạc Văn Thời.
Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Aiza, anh không cần từ chối, chắc chắn trong lòng anh đã thích tôi.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng xây dựng Địa phủ, đến lúc đó anh nhất định sẽ thích ở Địa phủ.”
Bạc Văn Thời lướt qua màn hình.
Nhìn vào hai chữ Địa phủ, trong lòng hắn chắc chắn.
Ừm.
Suýt chút nữa thì hắn quên mất, đây là tiểu Diêm Vương.
Nếu hắn ở chung với Diêm Vương Gia, vậy không cần phải nói đến kết cục.
Khát vọng sống của Bạc Văn Thời mãnh liệt, nên hắn lập tức quyết định ngày mai khi làm bữa sáng, nhất định sẽ không quên ăn nữa.
Thời Nhạc không hề biết biết những suy nghĩ đó của Bạc Văn Thời, cậu lấy sandwich đã được hâm nóng ra, rồi đổ đầy một cốc sữa bò lớn cho bản thân.
Sau khi đặt lên trên bàn, Thời Nhạc lấy điện thoại, tách tách chụp hai bức ảnh, đăng lên Weibo.
Cậu còn rất tỉ mỉ bỏ công chỉnh sửa lại bức ảnh.
“Chồng làm cho! [ rải hoa ] [ rải hoa ] [ rải hoa ]”
Bài viết đăng lên, chưa được bao lâu, có người thường xuyên bình luận cho cậu, hỏi: “Nhạc Nhạc, chồng cậu có ảnh chụp thật không? Muốn xem.”
Thời Nhạc suy nghĩ một chút, trả lời: “Chồng tôi có trên Bách Khoa toàn thư Baidu.”
“Ha ha ha cậu ngốc thật, chồng cậu là ai, mà có thể xuất hiện trên Bách Khoa toàn thư Baidu.”
Thời Nhạc gõ chữ cạch cạch: “Bạc Văn Thời.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tui cười chết mất, ông chủ lớn của Bạc thị là chồng cậu. Nhạc Nhạc à, có sự khác biệt rất lớn giữa mơ mộng và si tâm vọng tưởng.”
Người này cười ha ha ha không ngừng.
Bên dưới còn có không ít bình luận, nhìn thấy cậu nhắn là Bạc Văn Thời, đều ha ha ha.
Mức độ nổi tiếng Bạc Văn Thời rất cao, cho dù hiện tại hắn bị dư luận vây quanh, nhưng giá trị con người của hắn vẫn luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng kinh doanh, tài sản cá nhân càng không bao giờ rớt xuống hạng ba.
Còn Thời Nhạc, những người theo dõi lâu đều biết, cậu chính là đứa con trai cá mặn hằng ngày thích đọc truyện tranh, vốn dĩ không cùng một thế giới với người như Bạc Văn Thời.
Thời Nhạc thấy những người này đều không tin, tức giận cắn một miếng sandwich lớn.
“Các người không cần phải tin, nếu không sau này các người sẽ bị vả mặt.”
Cậu không nhịn được, lại đăng trạng thái.
Có một người theo dõi lâu năm, cười đã rồi, bình luận thêm cho cậu: “Nhạc à, Weibo của chồng cậu còn không theo dõi cậu. Nghe chị khuyên một câu thôi, anh chồng này cậu không lấy được, chúng ta đổi người khác đi.”
Mấy fans kia nói xong, còn trực tiếp qua vòng Weibo của Bạc Văn Thời.
Weibo của Bạc Văn Thời không có thêm v, có 130w fans (130 nghìn fans), các cập nhật chủ yếu là một số thông báo chính thức từ phía chính phủ.
Hắn không đăng bất cứ trạng thái cá nhân nào, nhưng bởi vì trên tạp chí thương nghiệp, bảng xếp hạng tài sản luôn để hình ảnh của hắn, giá trị nhan sắc kia đủ để đè bẹp ảnh của các minh tinh trong giới giải trí, vừa được đăng tải đã bị người ta phát hiện.
Hơn nữa, từ đó về sau, mỗi ngày lượng người theo dõi Weibo của Bạc Văn Thời đều tăng, phần lớn là fan vợ tăng.
Sau khi Thời Nhạc được chị gái kia nhắn tin phổ cập khoa học về tình hình thực tế của Bạc Văn Thời, cậu vẫn còn kiên trì.
“Tôi không có nằm mơ, tôi thật sự ở trong nhà của Bạc văn Thời.”
Chị gái thấy cậu mê muội, cuối cùng gửi gói biểu tượng cảm xúc thăng trầm, tỏ vẻ bất lực.
Đến khi ra khỏi nhà Bạc Văn Thời, Thời Nhạc vẫn rất buồn bực.
Cậu vốn là người thích lướt Weibo, bây giờ cất điện thoại di động, đến bình luận cũng không muốn xem.
Sự buồn bực này, mãi đến khi tới cửa hàng số 5 nhìn thấy khách hàng, mới tan biến không còn một chút.
“Thật sự không cần tặng kèm nghiệp vụ? Cái đó miễn phí.”
Thời Nhạc bán được một món đồ cổ đắt tiền, sau khi trong thẻ lập tức được tăng hơn 800 vạn, giọng điệu có hơi lơ mơ.
“Không cần.”
Vị khách hàng mặc vest, mang theo đồ cổ đã được đóng gói xong, mỉm cười với cậu.
Thời Nhạc tiễn người ta ra ngoài, lúc trở về, nhìn thấy tin nhắn thông báo số dư của ngân hàng, cậu ngơ ngác ngồi xuống ghế.
“Bịch ——”
Thời Nhạc vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ, đánh mạnh vào đùi một cái.
Cái tát kia đánh xuống không hề nương tay.
Tới khi Thời Nhạc kêu đau “Auww” một tiếng, cuối cùng mới cảm thấy chắc chắn từ trong đau đớn.
“Tôi, tôi có tiền.”
Đời này Thời Nhạc chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhìn số dư, không biết là do đau, hay là do kích động, trong mắt toàn là nước.
Có tiền, ngay trong ngày hôm đó cậu lập tức đi mua đồ.
Địa phủ không có internet phủ sóng, cho nên, đầu tiên cần phải xây dựng điểm phát tín hiệu.
Tiền tới dễ dàng, tiêu càng dễ hơn.
Thời Nhạc tính toán, tiền bán đồ cổ hôm nay còn chưa thể phủ sóng internet toàn bộ Địa phủ.
Nhưng, đã có thể bao phủ một bộ phận lớn.
“Cứ từ từ thôi.”
Đối với chuyện tiêu hết tiền làm sao Thời Nhạc lại không đau lòng chứ.
Cậu thúc giục Phạm Vô Cứu cùng đi câu hồn, câu hồn xong, tâm trạng còn rất tốt đóng gói một phần tôm hùm đất cho Phạm Vô Cứu.
“Anh ăn ở đây, tôi ra ngoài….”
Thời Nhạc vẫy vẫy tay với y, xoay người đi tìm Bạc Văn Thời.
Hôm nay Bạc Văn Thời muốn dẫn cậu về nhà cũ, tuy trên danh nghĩa là dẫn cậu đi gặp chú Hai nhà họ Bạc - người có khả năng giấu Bạc Nhuy đi nhất, nhưng bốn bỏ năm lên, cũng coi như là gặp phụ huynh.
Không mất nhiều thời gian.
Thời Nhạc và Bạc Văn Thời cùng ngồi ở hàng ghế phía sau.
Tài xế mắt nhìn thẳng lái xe.
Thời Nhạc nhìn tay Bạc Văn Thời, thon dài đẹp đẽ, đốt ngón tay cân xứng.
Muốn sờ.
“Bạc Văn Thời.”
Cậu chạm vào cánh tay của Bạc Văn Thời.
Bạc Văn Thời đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ ngước mắt: “Sao vậy?”
“Tôi xem tướng tay cho anh.”
Khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc nghiêm túc, giọng điệu nghe cũng rất chính trực: “Trước khi xuống núi, ba tôi nói với tôi, phải làm nhiều việc tốt.”
“Hôm nay tôi muốn làm việc tốt, đó là xem tướng tay cho anh, miễn phí, không tốn tiền.”
Bạc Văn Thời lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Là muốn sờ hay muốn xem?”
“Muốn sờ.”
Thời Nhạc trả lời theo phản xạ có điều kiện.