“Vậy cần mua cái gì, anh liệt ra cho tôi một danh sách, tôi đi mua.”
Mặc dù Thời Nhạc rất đau lòng, nhưng lắp mạng khắp Địa phủ là mục tiêu của cậu, cậu không thể từ bỏ.
“Được, vậy tôi liệt kê ra nhé.”
Vì để lắp internet cho toàn bộ Địa phủ, nên sau khi tên quỷ biết lắp mạng kia tính toán những thứ cần dùng xong còn thuận tay tính cả số lượng cùng với giá cả mà bản thân quen thuộc.
Thêm thêm giảm giảm, nhân nhân chia chia.
Cuối cùng, Thời Nhạc nhận lấy danh sách, sau khi nhìn thấy số lượng trên đó, cậu sợ tới mức giọng nói cũng run run.
“Cái, cái công trình còn rất lớn ha.”
Thời Nhạc ấp úng nói: “Mấy người đi xuống trước đi, khi nào tôi mua đủ rồi gọi mấy người sau.”
Mấy con quỷ kia nghe vậy, cùng nhau lui xuống.
Bọn họ vừa đi, Thời Nhạc lập tức đặt tờ danh sách lên trên bàn.
“Thôi Phán Quan.”
Cậu ôm một chút hy vọng cuối cùng, hỏi: “Cha tôi thật sự không để lại cho tôi chút tiền nào sao? Cái loại mà có thể tiêu được ấy.”
Thôi Phán Quan tránh đi tầm mắt của cậu, dùng thái độ trầm mặc nói cho cậu đáp án.
Thời Nhạc thấy thế, yếu ớt thở dài.
“Coi như tôi biết rồi.”
Cậu tâm như tro tàn, nói: “Cha tôi gọi tôi tới kế thừa, trừ bỏ quỷ của ông ấy, còn có cái nghèo của ông ấy nữa.”
Trước khi xuống núi, cậu cho rằng cậu sẽ làm phú nhị đại.
Sau khi xuống núi, cậu mới biết được, cậu là nghèo nhị đại!
“Đại nhân, thế bây giờ chúng ta còn lắp mạng nữa không?” Phạm Vô Cứu cũng nhìn thấy số lượng trên tờ giấy kia, nếu ở nhân gian thì đây cũng là một khoản tiền không nhỏ.
“Lắp!”
Thời Nhạc không chút nghĩ ngợi trả lời: “Internet, chắc chắn Địa phủ chúng ta phải lắp.”
“Chuyện tiền nong cứ để tôi nghĩ cách, mấy anh không cần lo lắng.”
Thân là người cầm đầu Địa phủ, Thời Nhạc hạ quyết tâm phải thay đổi bộ mặt của Địa phủ.
Cậu ở lại Địa phủ một lát, sau đó mang theo Phạm Vô Cứu còn có mặt quỷ trở về cửa hàng số 5.
Ngồi trên chiếc ghế đặt trong sảnh chính của cửa hàng, hai tay Thời Nhạc chống cằm, bắt đầu nghĩ nên kiếm tiền kiểu gì.
Đang suy nghĩ, thì Phạm Vô Cứu do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi cậu.
“Đại nhân, không phải ngài quen biết Bạc Văn Thời sao? Hắn làm nghề buôn bán ở dương gian, gom tiền rất lợi hại, có lẽ ngài có thể thỉnh giáo hắn một chút.”
Thời Nhạc lắc đầu: “Chuyện trong công ty của hắn còn chưa xong đâu, tôi không muốn làm phiền hắn trong khoảng thời gian này.”
Phạm Vô Cứu nghe như thế cũng hết cách.
Hai người lại suy nghĩ một lát, cuối cùng Thời Nhạc cầm chứng minh thư đi đến quán net.
“Nạp cho tôi 50 đồng.”
Thời Nhạc cầm tiền, sau khi bảo quản lý quầy bar nạp tiền xong, lập tức đi bật cái máy.
Sau khi khởi động máy, cậu không chơi game không lướt mạng, mà là nghiêm túc đăng kí một cửa hàng Taobao.
Đăng ký cửa hàng Taobao cũng không khó, sau khi giao tiền thế chấp, rất nhanh đã tiến vào quy trình.
Tên của cửa hàng Taobao cứ gọi là “Cửa hàng Địa phủ nhỏ vạn năng” đi.
Trước khi Thời Nhạc rời đi, cậu đăng những bức ảnh đồ cổ chụp ở cửa hàng lên.
Giá cả cũng không rẻ.
Thời Nhạc cũng không ngốc, đống đồ cổ ở cửa hàng đều là hàng thật, tuyệt không thể bán đổ bán tháo.
Ngoại trừ đồ cổ ở trên giá, Thời Nhạc còn tặng kèm một phúc lợi nhỏ khi mua đồ cổ.
“Mua đồ cổ, tặng kèm trừ tà – xem tướng – xem phong thủy – xem bệnh miễn phí, cái gì cũng có thể xem một lần.”
Tuyên bố xong, Thời Nhạc lại lướt một đống diễn đàn rồi quảng cáo cho cửa hàng của mình.
Bận đến tận tối nhưng vẫn chẳng có ai chốt đơn của cửa hàng Taobao.
Không chỉ có không ai chốt đơn, mà mấy cái tài khoản của Thời Nhạc còn bị khóa với lý do phong kiến mê tín khi đăng quảng cáo trên diễn đàn.
Cậu xoa mặt, biểu cảm đau khổ: “Kiếm tiền thật khó.”
Thấy 50 đồng tiền mạng sắp hết rồi, Thời Nhạc tắt giao diện Taobao trên máy tính, dùng điện thoại tải phần mềm Thiên Ngưu chuyên dụng của thương gia Taobao xuống, cầm chứng minh thư, trở về đi câu hồn với Phạm Vô Cứu.
“Đại nhân, ngài đừng áp lực quá, xây dựng Địa phủ cũng không phải việc ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.”
Khi đi câu hồn, Phạm Vô Cứu khuyên Thời Nhạc: “Chúng ta cứ từ từ làm là được.”
Thời Nhạc gật đầu.
Có Phạm Vô Cứu ở đây, tuy nói là Thời Nhạc đi câu hồn, nhưng thực tế lại như tên mua nước tương (*).
(*) Mua nước tương: đi ngang qua sân khấu, ý chỉ đi cho có chứ không phải làm gì cả, mình không biết nên để như thế nào nên dùng từ Hán Việt luôn.
Sau khi cậu mua nước tương xong, cả người ỉu xìu trở về biệt thự.
Bạc Văn Thời đang ngồi trong thư phòng, nhà hắn lắp camera an ninh ở khắp nơi, đúng lúc này máy tính mở lên.
Thời Nhạc vừa về đến, hắn liền thấy rõ nhóc con buồn bã ỉu xìu qua màn hình.
Cả một ngày.
Ngoại trừ tin nhắn Wechat mà Thời Nhạc gửi cho hắn vào buổi sáng, đến tận bây giờ Thời Nhạc vẫn chưa gửi cho hắn tin nhắn mới.
Bạc Văn Thời nhìn điện thoại không hề có chút động tĩnh gì, lại nhìn cậu nhóc trên màn hình, hơi nhăn mày lại.
Mà giờ phút này.
Thời Nhạc nằm liệt trên sô pha, đang nghiêm túc biên soạn động thái trên vòng bạn bè.
“Bán đồ cổ nha [rải hoa] [rải hoa] [rải hoa] mua đồ cổ + miễn phí trừ tà – xem tướng – xem phong thủy – xem bệnh – mỗi loại đều có thể xem một lần. Đi ngang qua dạo ngang qua đừng bỏ lỡ! [hôn nhẹ]”
Hình ảnh đi kèm: ảnh đồ cổ X9.
Cậu mới vừa đăng động thái thì đã có người vào bình luận.
Thời Nhạc tinh thần hứng khởi, lập tức click ấn mở.
Bạch Lang mua hộ, bảo đảm ngài không lo: Nhạc Nhạc, trả tiền!
Thời Nhạc: “……”
Thời Nhạc nghĩ đến bản thân đang khất nợ tiền mua hộ, chột dạ xoá động thái, giả vờ mình không ở đây.
Sau khi xóa xong, cậu lại đăng thêm một bài giống y như đúc, chẳng qua lần này ẩn tin với Bạch Lang.
Xem ra quảng cáo nhỏ trong vòng bạn bè ở thời gian ngắn cũng không có tác dụng gì.
Thời Nhạc nhìn WeChat, chọc chọc vào đoạn chat được ghim ở vị trí trên cùng của WeChat.
Tên đối phương bị cậu sửa lại vài lần, hiện tại chỉ còn hai chữ.
Ông xã.
Thời Nhạc click mở khung chat, lại bắt đầu nghiên cứu lịch sử trò chuyện gần nhất lần nữa.
“Tôi muốn gửi cho ba tôi.”
“Không gửi sai.”
Bóng đèn nhỏ trên trán Thời Nhạc sáng lên, cuối cùng cậu cũng hiểu nó có ý gì.
Cậu tức đến nỗi “Ai u” che ngực lại, ngồi dậy từ trên sô pha.
“Hay cho tên Bạc Văn Thời nhà anh, tôi coi anh là ông xã, anh lại muốn làm ba tôi!”
Cậu căm giận nói, vừa định gửi WeChat trách cứ, kết quả tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì Bạc Văn Thời đã đẩy xe lăn từ phòng sách đi đến phòng khách.
“Bạc Văn Thời.”
Thời Nhạc cũng chẳng thèm xỏ dép lê, chạy đến trước mặt hắn, trợn tròn đôi mắt phê bình hắn: “Tư tưởng của anh có vấn đề, tôi muốn làm người yêu anh, anh lại bảo tôi gọi anh là ba!”
Bạc Văn Thời ngước mắt nhìn cậu.
Thời Nhạc bị hắn nhìn đến nỗi có chút kỳ quái: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Bạc Văn Thời đạm mạc nói: “Không có gì. Chỉ là có nhận thức mới với năng lực phản ứng của cậu.”
Tin nhắn WeChat từ buổi sáng, đến tận ban đêm mới hiểu rõ.
Ngốc thành như vậy mà ngày nào cũng muốn làm người yêu của hắn.
Hắn cũng không muốn bị quả dưa ngốc này hạ thấp chỉ số thông minh.
“Lần này tôi đã hiểu, anh đang châm chọc tôi.” Thời Nhạc cảnh giác nói.
Bạc Văn Thời “Ừ” một tiếng, thoải mái thừa nhận.
Đang lúc Thời Nhạc muốn xù lông thì giây tiếp theo, Bạc Văn Thời đã thành công chuyển lực chú ý của cậu tới một đề tài khác.
“Tôi đã nhìn quảng cáo trong vòng bạn bè của cậu, đồ cổ kia tôi mua.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Bạc Văn Thời không có chút dao động nào, hắn lạnh nhạt nói: “Tùy ý chọn một món đồ cổ đưa tới là được, trong nhiệm vụ trừ tà tặng kèm, chắc là có miễn phí bắt quỷ đúng không?”
Thời Nhạc sửng sốt.
Cậu ngơ ngác nói: “Bắt quỷ giúp anh, không cần tiền.”
Bạc Văn Thời hơi nhếch khóe miệng, nhưng lại nhanh chóng đè độ cong kia xuống.
“Tôi không thích nợ nhân tình, lần này cậu giúp tôi bắt Bạc Nhuy lại, tôi cho cậu thù lao.”
Thời Nhạc rối rắm: “Thù lao chắc chắn phải là tiền sao?”
“Tôi chỉ có tiền.”
Thời Nhạc nhìn nhìn gương mặt kia của hắn, nhỏ giọng nói: “Anh cũng có thể bán sắc một chút.”
“Tôi cũng có thể cho anh tiền, tiền mừng tuổi mà tôi gói ghém được đều cho anh hết.”
Bạc Văn Thời: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Tôi không cần tiền, tôi muốn người!