Nhưng Triển Đồ không thể tin Kiều Ngộ An chỉ vì vài câu anh nói được.
"Tôi sẽ trông chừng anh." Triển Đồ nói.
Đêm nay Thời Niên xuất hiện trên gác xép sớm hơn trước, gần như không bao lâu sau khi anh và Khương Tiểu Mễ đến thì Thời Niên đi lên lầu, hai người đều tò mò nhìn sang, nhưng Thời Niên lại chỉ nhìn Kiều Ngộ An:
"Anh xuống dưới đi."
Nói xong câu đó thì trực tiếp xoay người đi mất, Kiều Ngộ An có chút khó hiểu, nhưng nhìn Khương Tiểu Mễ không có phản ứng gì đặc biệt, vì thế liền đi theo xuống.
Anh còn tưởng rằng Thời Niên tìm mình có chuyện gì, nhưng đi một mạch đến thư phòng, thấy Thời Niên ngồi ở bàn làm việc cũng không có ý nói chuyện với mình, Kiều Ngộ An có chút khó hiểu, bước qua:
"Tìm tôi có việc gì vậy?"
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, lấy cuốn《 Tôi là kẻ gϊếŧ người 》Kiều Ngộ An đã đọc mấy ngày vẫn chưa xong từ trong ngăn kéo ra, lại chỉ vào sô pha bên cạnh:
"Ngồi."
Kiều Ngộ An nhìn sô pha rồi nhìn quyển sách trước mặt, còn có gì không hiểu chứ:
"Lo tôi bị đánh nên khó chịu?"
Thời Niên nghe vậy quay đầu nhìn anh, ánh mắt không chút trốn tránh:
"Anh có thể quan tâm tôi ăn có ngon không, tôi không thể lo anh có khó chịu không à?"
Kiều Ngộ An: "...."
Tim anh đập hình như lại có hơi nhanh hơn là sao đây?
Hai người Kiều Ngộ An và Thời Niên đó giờ, Thời Niên luôn là bên né tránh, nhưng lần này Kiều Ngộ An lại là người bị người đối diện hạ gục trước.
Đôi mắt của Thời Niên quá trong trẻo, những gì anh nghĩ dường như là một loại khinh nhờn hắn.
Kiều Ngộ An cầm lấy quyển sách kia, nói cảm ơn rồi quay lại sô pha ngồi xuống.
Thời Niên cũng quay đầu tiếp tục gõ bàn phím, song một lúc sau thì dừng, ánh mắt lại nhìn sang Kiều Ngộ An.
Tuy rằng lần trước lúc ở đây đọc sách anh rất yên tĩnh, nhưng lần này Thời Niên luôn cảm thấy có chỗ nào khan khác, hình như quá yên tĩnh, lại hình như có chút gò bó.
"Có phải anh không khỏe không?" Thời Niên cất tiếng hỏi.
Kiều Ngộ An ngẩng đầu nhìn sang:
"Không có đâu."
Thời Niên không nói, nhưng cũng không nhìn đi chỗ khác, Kiều Ngộ An phát hiện Thời Niên bây giờ hình như không sợ nhìn thẳng vào mắt anh nữa, dám đối mắt với anh một khoảng rất lâu.
Kiều Ngộ An cười đặt sách xuống:
"Thật sự không có, một quyền đó tuy làm tôi đau thật, nhưng không bị thương đến bên trong, tôi là bác sĩ, tôi biết phán đoán ra sao. Tôi chỉ đang nghĩ làm sao cậu và Triển Đồ lại biết nhau? Hình như cậu không phải là kiểu người chủ động đi làm quen người khác."