Có Bệnh

Chương 59

“Sao thế?” Kiều Ngộ An cười, bỏ rau vào trong nồi xào: “Tôi nấu cơm rất ngon đó.”

“Ngon hay không có liên quan gì, quan trọng là anh ấy lại ăn đồ người khác làm kìa.” Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An chằm chằm: “Hơn nữa, hai người còn có thể ở chung lâu như vậy? Anh tôi thế mà lại chấp nhận anh?”

“Mới đầu cũng không chấp nhận đâu.” Kiều Ngộ An chỉ con dao phay bên cạnh: “Lấy dao phay đuổi tôi đi.”

Không biết câu nói này đã chọc đến điểm cười nào của Triển Đồ mà hình tượng anh trai cool ngầu cũng không duy trì nữa, cười phá lên:

“Thật hả? Anh tôi lấy dao phay đuổi anh?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An nói: “Rất dọa người, lần đầu tiên tôi gặp được loại chuyện này đấy.”

“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy, lần đầu tiên khi tôi gặp anh ấy muốn làm bạn với anh ấy, anh ấy cũng cầm dao phay đuổi tôi đi.”

Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ: “Thế chúng ta còn rất có duyên nhỉ.”

Câu này nói xong mặt Triển Đồ lập tức nghiêm túc lại:

“Đừng lôi kéo làm quen với tôi, ai có duyên với anh, tôi cùng anh tôi đã quen biết gần mười năm, anh thì tính là gì?”

“Lúc cậu quen biết cậu ấy, Thời Niên là giống như bây giờ sao?”

Triển Đồ phòng bị nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An: “Anh hỏi cái này làm gì? Anh muốn biết cái gì?”

“Tôi không muốn biết gì cả.” Kiều Ngộ An cười: “Tôi chỉ muốn nói, nếu tình trạng này của Thời Niên đã duy trì mười năm, vậy thì mười năm này, cậu đã rất lo lắng, cậu ấy cũng rất vất vả, phải không?”

Như là không ngờ rằng Kiều Ngộ An sẽ nói như vậy, Triển Đồ hơi sửng sốt.

“Tình huống của Thời Niên tôi có biết một chút, hẳn là cậu đã tốn rất nhiều công sức mới bảo vệ được cho cậu ấy an ổn qua mười năm.”

“Anh.…” Triển Đồ cứng họng, không biết nên nói gì.

“Khi trước tôi luôn tò mò không biết Thời Niên duy trì cuộc sống như thế nào trong tình trạng này, dù trong tủ lạnh toàn đồ đông lạnh, nhưng cũng phải có người đưa tới mới được, cậu ấy chỉ tiếp xúc với một mình tôi cũng đã không biết làm sao rồi, huống chi là đến trung tâm mua sắm hay siêu thị, nhưng nhìn thấy cậu là tôi đã hiểu.”

“Nhưng sau này cậu đỡ lo được rồi.” Kiều Ngộ An đổ thức ăn ra khỏi chảo lên đĩa, ngẩng đầu nhìn Triển Đồ: “Tôi cũng có thể chăm sóc cậu ấy, hơn nữa sẽ chăm cậu ấy rất tốt.”

Tuy rằng lời nói của Kiều Ngộ An khiến Triển Đồ có cái nhìn khác về anh, nhưng Triển Đồ nhiều năm như vậy vẫn luôn bảo vệ Thời Niên thành quen, rất cẩn thận, nguyên nhân ít nhiều cũng vì Thời Niên, trong tiềm thức cảm thấy thật sự có thể sẽ có người tìm tới, mặc dù mười năm này đều bình an vô sự.