App Livestream Thành Tinh

Chương 44: Bảo Hổ Lột Da*

(*) Bảo hổ lột da (与虎谋皮): khi thương lượng cùng những kẻ tàn độc, thì việc muốn hắn hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể.

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Cơn đau giúp cậu duy trì tỉnh táo, Giang Chước cũng không lập tức đi xử lí vết thương. Trong nháy mắt, ngược lại có rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.

Tuy rằng không tin lắm, nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, có thể bỏ thuốc vào trong ly sữa của mình, ngoài La Dương ra thì chẳng còn ai được nữa.

Thuốc ngủ là thứ có sẵn. Trước kia vì sự ra đi của ông nội, cộng thêm rất nhiều chuyện phức tạp mọi mặt ở trong nhà, ban ngày cậu càng mệt, thì buổi tối lại càng dễ mất ngủ, Giang Chước bảo bác sĩ gia đình kê cho một lọ thuốc ngủ, thỉnh thoảng cậu không ngủ được sẽ uống, bây giờ còn lại hơn nửa lọ, hẳn là để ngay trên bàn.

Hơn nữa hôm nay người đến cũng không phải khách khứa gì cần tiếp đãi chính thức, vì để thuận tiện, Giang Chước trực tiếp bảo La Dương ăn ở trong nhà ăn cạnh phòng bếp, xung quanh không có thứ đồ gì biết nói để nhắc nhở cậu, cậu không có chút phòng bị nào, như vậy mới bại trong tay một đứa nhỏ.

Nhớ lại cuộc đối thoại của hai người trong lúc ăn vừa nãy, cùng với nét mặt lúc nói chuyện của La Dương, bây giờ hắn một mình ở dưới tầng một không biết sẽ làm gì. Tuy là người gan lớn như Giang Chước, đáy lòng cũng không khỏi dâng lên một luồng hơi lạnh.

Loại hoảng sợ này, không phải là sợ bản thân La Dương, mà là sự kiêng kị xuất phát từ bản năng đối với lòng người phức tạp và hiểm ác.

Nhưng vì sao La Dương phải làm như vậy? Hắn bỏ nhà đi rốt cuộc có phải đã lên kế hoạch sẵn rồi không? Vương Thông Mẫn cũng coi như có trách nhiệm gián tiếp với cái chết của Đặng Nhất Hàm, bây giờ cô ta còn ở nhà không?

Giang Chước cố gắng liên hệ mấy manh mối này lại với nhau.

“Tiểu Chước?”

Cậu đã một lúc lâu không nói chuyện, Vân Túc Xuyên phát hiện ra điểm bất thường, giọng tăng nhanh nói: “Rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

Lúc anh nói chuyện đã đứng dậy, cầm chìa khóa ở trên bàn lên, không đợi Giang Chước trả lời, anh lại nhanh chóng nói: “Bây giờ mình lập tức đến nhà cậu.”

Nghe giọng nói quen thuộc từ nhỏ đến lớn của Vân Túc Xuyên làm tâm tình Giang Chước thoáng yên ổn hơn một chút, cậu buông thanh chắn ra, máu chảy dọc từ cổ tay rớt xuống dưới.

Giang Chước nhíu mày, thở ra một hơi , nói: “Cậu đến đi, La Dương bỏ thuốc vào ly sữa của mình.”

Cùng lúc nói chuyện, cậu rút ra một lá bùa, dùng máu trên tay nhanh chóng vẽ ra một lá bùa thanh tâm, sau đó lật tay phất một cái, lá bùa tự bốc cháy, xua tan hoàn toàn chút dược tính cuối cùng.

Cậu học nghệ từ năm 14 tuổi có chút thành tựu, đến nay là 24 tuổi rồi, có cảnh gì mà chưa từng thấy chứ, nếu có thể bị một đứa nhỏ dùng thuốc ngủ đánh ngã ngay trong nhà mình, thì cậu cũng chả cần lăn lộn chi cho mệt, nhưng không thể không nói, hành vi của La Dương quả thực vượt ngoài dự đoán của Giang Chước.

Bên Vân Túc Xuyên thì bị Giang Chước dọa cho một cú, kinh hãi nói: “Cậu nói cái gì?”

Giang Chước nói: “Cậu làm gì mà tự nhiên lớn tiếng như thế, nếu mình bị độc chết thì còn nói chuyện cùng cậu được à? Chỉ là một chút thuốc ngủ, bây giờ mình không sao, quan trọng là vì sao tên nhóc La Dương kia phải làm như vậy. Nếu mình đoán không sai, tối nay bỏ nhà đi nói không chừng là kế hoạch hắn đã lên sẵn!”

Vân Túc Xuyên cũng là quan tâm quá nên hỗn loạn. Thực tế, tính cách của anh vô cùng điềm tĩnh lí trí, chỉ khi đối mặt với Giang Chước mới thất thố thế này. Chủ yếu là ngoài mặt vụ án này đã kết thúc ròi, nhưng giờ lại xuất hiện tình huống bất ngờ thế này, thật sự khiến người ta không thể đoán trước được.

Anh bước lớn ra ngoài, đồng thời oán giận nói: “Thật sự muốn mạng của mình mà, mình nói này tổ tông, cậu nói chuyện đừng có giật cục có được không.”

Giang Chước nói: “Phía Vương Thông Mẫn cậu có liên lạc qua chưa?”

“Không chỉ có Vương Thông Mẫn,còn có Trần Kính Phi và những bạn học khác trong lớp 11-7, tổ chuyên án đang xác nhận hành tung, để tránh Trương Vĩnh ra khỏi bệnh viện tâm thần đến tìm bọn họ. Bây giờ vẫn chưa có hồi âm.”

Vân Túc Xuyên ra trước xe, vừa lên xe vừa nói: “Tiểu Chước, mình thấy vừa nãy cậu nói đúng. Tuy không biết Trương Vĩnh trong chuyện này có tác dụng gì, nhưng việc La Dương bỏ nhà đi nhất định là đã lên kế hoạch sẵn. Nhưng hắn không ngờ lại gặp chúng ta, vì thế chỉ có thể tìm cơ hội làm cậu ngất đi, hắn mới có thể đi làm việc hắn muốn làm, cho nên không phải là nhắm vào cậu...”

“Đợi chút!”

Giang Chước cắt ngang lời của Vân Túc Xuyên. Vừa nãy lúc hai người nói chuyện, cậu nhớ tới cái ví tiền vẫn đang đặt trên bàn mình, liền thuận tay mở ra, muốn xem xem có manh mối gì không, kết quả vừa mở ra, lại phát hiện có rất nhiều cuống vé buổi hòa nhạc, cùng với một tấm thẻ bài trò chơi.

Cộng dồn giá trị của những thứ này lại với nhau, tính thế nào cũng phải được khoảng một vạn tám nghìn, với khả năng kinh tế của một học sinh cấp ba, tuyệt đối không thể chi ra nổi. Huống chi La Dương còn không ở với bố mẹ, Vương Thông Mẫn cho dù không khắc khe đi chăng nữa, cũng sẽ không tùy ý chi tiền cho cháu trai như vậy được.

Giang Chước chỉ cảm thấy cổ họng phát rát, thấp giọng nói: “Mình nghĩ... Người thật sự vay tiền trên trang mạng ban đầu có thể là La Dương.”

Vân Túc Xuyên cũng im lặng một lúc, sau đó nói: “Mình sẽ tới nhanh, cậu nhất định phải vạn sự cẩn thận... Bây giờ La Dương đang làm gì?”

Giang Chước nói: “Không biết, nhưng theo trình tự bỏ thuốc xong, hẳn là sẽ đi xác nhận xem bản thân có thành công hay không. Cúp trước đã, để mình quan sát một chút, đừng lo lắng.”

Giang Chước đoán chính xác, vừa ngắt điện thoại không lâu, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ trong hành lang tầng hai, rõ ràng đối phương không đeo dép, nếu không phải do Giang Chước từng luyện qua kĩ năng cùng với chú ý thận trọng, người bình thường cũng rất khó có thể nhận ra.

Cánh cửa khép hờ của thư phòng bị đẩy nhẹ ra, La Dương không dám vào, chỉ đứng bên ngoài lén lút nhìn vào từ khe hở, chỉ thấy Giang Chước đưa lưng về phía mình gục trên bàn làm việc, hình như đã ngủ rồi.

Hắn không dám gọi, cũng không dám động, chỉ để lộ ra một đôi mắt ở chỗ khe hở cửa, yên lặng ở đó quan sát gần mười phút.

(Editor: Sợ ma nha ⋋ō_ō" )

Mãi đến khi xác định Giang Chước thật sự đã ngủ rồi chứ không phải là nằm ở đó nghỉ ngơi tạm thời, lúc này hắn mới từng bước từng bước lùi về phía sau, rời khỏi cửa thư phòng.

Sau khi hắn rời đi, Giang Chước mới ngồi dậy thở ra một hơi. Tên nhóc này thoạt nhìn hiền lành thành thật, trên thực tế lại khá tinh ranh, vừa nãy lúc giả vờ ngủ cậu chọn tư thế không đúng, nếu La Dương nhìn thêm một lúc, chắc cậu sẽ bị bức chết mất.

Sư tử bên cạnh cũng thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: “Dọa chết ta rồi, sao đứa nhỏ này làm như quay phim ma vậy.”

Giang Chước cười mỉm: “Nếu là ma, thì thật sự không đáng sợ rồi.”

Trong lúc nói chuyện, màn hình điện thoại đè dưới cánh tay cậu im lặng sáng lên, Giang Chước cầm lên xem, là Vân Túc Xuyên gửi tin nhắn đến nói cho cậu tin tức mới nhất. Vương Thông Mẫn, Trần Kính Phi, cùng với hai ba học sinh khác trong lớp 11-7 đều không có nhà.

Tổ chuyên án đang liên hệ cho mẹ ruột của Đặng Nhất Hàm, cũng đang điều tra dọc đường, cố gắng tìm ra tung tích của Trương Vĩnh và những người khác, có điều bây giờ đang là ban đêm, độ khó công việc rất lớn.

Giang Chước nhắn lại cho anh một câu “Mình đi xem La Dương đi đâu”, sau đó nhét điện thoại vào trong túi áo, cậu tới cạnh cửa nhìn nhìn, rồi lại vòng sang một phòng khác cửa sổ không có thanh chắn, trèo từ cửa sổ nhà mình xuống dưới.

La Dương không hề biết bản thân đã bị người theo dõi, lúc này cơn mưa lớn vừa mới ngừng lại không lâu, màn đêm tối mịt, trên đường lớn không có người nào cả, hắn giẫm lên cành lá nhỏ bị gió thổi đầy đất ven đường, đến chỗ đã hẹn, sau khi hắn lo lắng chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông đi tới.

La Dương vội vàng nghênh đón, nói: “Tôi ở đây!”

Người đàn ông kia dáng người cường tráng, cách khá xa nhìn không rõ tuổi tác tướng mạo, nhưng vóc người của Trương Vĩnh không cao được như vậy, nhất định bọn họ không phải cùng một người.

Trương Vĩnh còn tìm được trợ thủ từ chỗ nào vậy?

Giang Chước mượn màn đêm che chắn, nhanh chóng vọt tới núp sau gốc cây to cách không xa hai người, nghe lén bọn họ nói cái gì.

Người đàn ông kia hình như đang trách La Dương đến muộn vài câu, để hắn ta đợi một lúc lâu, La Dương giải thích nói: “Vốn dĩ tôi muốn tìm một quán cà phê internet trốn một lúc, kết quả trên đường gặp phải thầy giáo của tôi, anh ta nhất quyết dẫn tôi về nhà ăn cơm, làm chậm trễ thời gian.”

Người đàn ông nói: “Thầy giáo của bọn mày? Vậy bây giờ mày ra ngoài, anh ta không phát hiện ra chứ?”

La Dương chần chừ một chút: “Hẳn là không đâu, tôi bỏ thuốc ngủ vào trong ly của anh ta.”

Người đàn ông im lặng, giống như đang suy tư gì đó, La Dương thúc giục nói: “Ông chú à, chú đưa tiền cho tôi đi, sau đó tôi quay về ngay bây giờ là sẽ không bị thầy giáo phát hiện, vừa nãy lúc tôi ra ngoài anh ta ngủ say lắm.”

“Như này đi.” Người đàn ông nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Mày đi theo tao trước, chốc nữa thuyền rời bến, bọn tao sẽ thả mày xuống. Yên tâm, một cắc tiền tao cũng không thiếu mày.”

La Dương hơi cảnh giác, lùi một bước về phía sau, nói: “Vì sao phải bảo tôi đi cùng chú?”

Người đàn ông thiếu kiên nhẫn nói: “Thằng nhóc mày thật sự thiếu thủ đoạn mà, bây giờ những người mày gọi tới đều đang ở trên thuyền, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người phát hiện ra bất thường rồi đi tìm bọn họ, ngộ nhỡ thầy mày tỉnh lại vào lúc này, lại phát hiện ra mày lén chạy ra ngoài, lẽ nào lại không nghi ngờ mày à? Chốc nữa mày về, nếu anh ta hỏi mày ra ngoài làm gì, có liên quan gì đến chuyện mất tích của giáo viên và những bạn học khác không, mày trả lời thế nào?”

La Dương vẫn là không đủ kinh nghiệm, nghe lời này liền cứng họng: “Tôi...”

Vốn hắn nghĩ nếu Giang Chước hỏi như thế thật, thì hắn nói mình ra ngoài mua đồ, không biết chuyện gì cả, chuyện này rõ ràng rất đơn giản, nhưng hắn nhớ lại ánh nhìn chăm chú mỗi lần Giang Chước nhìn hắn, La Dương liền không nói ra được lời nào nữa.

Hắn không lớn lên cạnh bố, cũng chẳng có anh trai, trước đây chưa từng tiếp xúc nhiều với đàn ông lớn tuổi hơn mình. Sự lắng nghe và kiên định của Giang Chước khiến hắn lưu luyến, nhưng khí chất trên người đối phương lại khiến hắn không khỏi cảm thấy tự ti và sợ hãi.

Hắn không đủ tự tin nói dối trước mặt người đó, vì thế đồng ý với đề nghị của người đàn ông.

Sau khi hai người nói chuyện xong thì cùng nhau đi về phía chiếc xe đậu ở bên đường. Chuyện này mang đến cho Giang Chước một chút khó khăn. Giờ này đã khuya rồi, trên đường gần như không có chiếc xe nào khác, nếu cậu mà đi theo sau, nhất định sẽ khiến đối phương chú ý, thuật truy tung thì chỉ có thể truy tung âm khí.

Giang Chước nghĩ một chút, rất nhanh đã nghĩ ra một cách, kết quyết nói: “Bên dưới Hoàng Tuyền, âm hồn nghe triệu.”

Khu này có thể là vừa mới bị Hắc Bạch Vô Thường càn quét qua, cậu triệu một lúc lâu mới tìm ra được một con quỷ nhỏ nơm nớp lo sợ, không ngừng run rẩy bay trước mặt Giang Chước.

Bây giờ nghề nào cũng không dễ làm, có một đám người học phong thủy sau khi xuất sư thì không làm ăn được gì, liền làm trò bịp bợm bắt quỷ. Con quỷ nhỏ này hẳn là sợ Giang Chước muốn bắt nó để luyện đan, nó mới sợ thành thế này.

Giang Chước sờ sờ đầu nó, móc ra mấy đồng tiền giấy từ trong ví, đốt lên rồi thấp giọng nói: “Tiền này cho ngươi cầm đi mua kẹo, bây giờ giúp ta một việc... Không cần sợ, ta không ăn quỷ đâu.”

Trong tay quỷ nhỏ lập tức có thêm mấy tờ tiền, nó cầm lên trước mắt nhìn nhìn, vui mừng trừng lớn mắt lên, vội vàng gật đầu, “A a” lên vài tiếng.

Giang Chước ngẩn ra: “Ngươi có thể nghe hiểu ta nói không?”

Quỷ nhỏ “A a” vài tiếng, lại gật đầu. Hóa ra là một con quỷ câm.

Tuy rằng có hơi nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của nó, nhưng bây giờ cũng không có lựa chọn khác, Giang Chước chỉ về phía La Dương đang chuẩn bị lên xe cho quỷ nhỏ nhìn, bảo nó không cần làm cái gì cả, chỉ cần bám chặt vào người La Dương là được.

Quỷ nhỏ liều mạng gật đầu, lắc lắc tiền giấy trong tay cam đoan với Giang Chước, sau đó vù vù bay về phía đó.

La Dương lên xe, ngồi ở ghế phó lái, chỉ cảm thấy không hiểu sao cổ mình nặng hơn một chút, trên đỉnh đầu giống như bị thứ gì đó đè lên vậy, hai nhúm tóc trên đầu còn có hơi đau.

Hắn không rõ nguyên do, đưa tay lên sờ sờ, nhưng không phát hiện ra cái gì bất thường, người đàn ông bên cạnh thắt dây an toàn xong, nhìn La Dương một cái, hỏi: “Sao thế?”

Trong lòng La Dương bỗng hơi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt người đàn ông nhìn mình có hơi u ám, hắn nói một câu “Không có gì”, người đàn ông bỗng duỗi tay qua, một tay nắm lấy gáy hắn, sau đó dùng một miếng vải trắng bịt lên mặt La Dương.

Vào khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi cực lớn ập vào trong lòng, La Dương trong phút chốc nhận ra hình như hắn bị lừa rồi, vội vàng “Ư ư” giãy giụa vài cái, thuốc trên miếng vải trắng đã bị hít vào mũi, hắn tuyệt vọng ngất đi.

Trận giãy giụa ban nãy làm quỷ nhỏ ngồi trên đầu La Dương suýt chút nữa bị văng ra, nó vội vàng kêu chít chít lên hai tiếng, tăng lực nắm chặt lấy tóc La Dương.

Đích của bọn họ là một chiếc thuyền lớn.

“La Dương? La Dương! Mày tỉnh lại cho tao!”

La Dương bị người ta gọi tỉnh, hắn mở mắt ra quay đầu lại, phát hiện người ngồi bên cạnh mình là Trần Kính Phi bị trói thành cái bánh chưng.

Rõ ràng cậu ta đã bị người ta dạy dỗ một trận, mặt mũi bầm dập, tinh thần rất uể oải, mà ở bên kia là Triệu Tử Hàng, tay chân cũng bị trói lại, vừa nãy người gọi La Dương chính là hắn.

La Dương kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy mình bị nhốt vào một gian phòng nhỏ tia sáng u ám, chỗ góc phòng vứt một đống đồ linh tinh hỗn tạp, sàn nhà dưới người còn đang dập dềnh.

Không đúng, đây không phải sàn nhà, đây là sàn thuyền, bọn họ đang ở trên thuyền!

Triệu Tử Hàng nóng nảy nói: “Mẹ mày hỏi cái rắm, không phải là mày gọi tao ra đây sao? Vì sao tao lại bị đem đến nơi này!”

Hắn là người tỉnh lại sớm nhất trong đám người này, kết quả mở to mắt phát hiện mình bị đưa đến chỗ này, thật sự vô cùng sợ hãi, xung quanh còn toàn là bạn học quen thuộc, thậm chí còn có một giáo viên là Vương Thông Mẫn cũng bị bịt miệng ném ở bên cạnh.

Triệu Tử Hàng nhận được điện thoại của La Dương mới ra ngoài. Vốn quan hệ giữa hắn và La Dương không thân thiết, từ sau chuyện bút tiên lần trước mới giao lưu một chút.

Có thể cũng là ôm lòng đồng cảm chuyển từ Đặng Nhất Hàm sang, Triệu Tử Hàng chủ động tốt bụng đối đãi với La Dương, lúc bị hắn hẹn ra ngoài còn cứ tưởng có chuyện gấp gì, cũng muốn vui vẻ giúp đỡ người khác, có thể giúp một tay, không ngờ lúc đến lại chịu một gậy.

Chuyện những người khác trải qua cũng không khác hắn là mấy. May mắn duy nhất là những người La Dương có thể gọi ra ngoài được không nhiều, trong cả căn phòng tính cả Trần Kính Phi, Vương Thông Mẫn và Triệu Tử Hàng hắn, tổng cộng chỉ có năm người, giữa mấy người cũng không có điểm chung gì.

Triệu Tử Hàng không biết người trói bọn họ muốn làm gì, đang suy đoán, không ngờ một lúc sau La Dương cũng bị ném vào trong.

La Dương nghe thấy lời chất vấn của Triệu Tử Hàng, lắp bắp nói: “Mình, mình, mình cũng không biết.”

Sự thật là hắn biết, cũng chính bởi vì biết, cho nên trong lòng mới sợ hãi hơn tất cả mọi người.

Không biết phải nói hắn xui xẻo hay là gặp quả báo, sau khi Trương Vĩnh chạy ra từ bệnh viện tâm thần, người đầu tiên hắn tìm đến chính là La Dương.

Vi diệu chính là, Trương Vĩnh không biết trước kia mình nhận nhầm người, muốn đem La Dương đi lại bắt nhầm con trai ruột của mình, chỉ biết là đứa học sinh này là cháu của Vương Thông Mẫn, muốn thông qua việc bắt cóc để trả thù mụ giáo viên Vương Thông Mẫn từng làm tổn thương Đặng Nhất Hàm.

La Dương cũng là người thẳng thắn, không nói hai lời bán luôn Vương Thông Mẫn.

Hắn nói thẳng là có thể hẹn Vương Thông Mẫn ra ngoài, để Trương Vĩnh có thù hận gì thì tính với Vương Thông Mẫn, mà để hồi báo, Trương Vĩnh cũng phải đưa cho hắn một số tiền nhất định.

Đương nhiên, với sức tưởng tượng của một học sinh cấp ba mà nói, con số không lớn.

Nói ra cũng châm chọc, Vương Thông Mẫn đối xử hà khắc với người khác, thiếu đạo đức nhà giáo, nhưng bất kể bằng cách như thế nào, trong lòng cô ta đối với người nhà của mình vẫn là thật lòng bảo vệ, cô ta sẽ giúp chị gái chăm sóc cháu, sẽ bất chấp mưa gió chạy ra ngoài tìm đứa cháu trai bỏ nhà đi.

Nhưng dưới cách thức giáo dục quanh năm răn dạy trách mắng là chính là cô ta, La Dương chỉ nhận thấy được tầng ác ý ngoài mặt kia, cùng với những phiền phức đến tùy lúc kia. Chính như lời nói của hắn với Giang Chước, hắn hận Vương Thông Mẫn.

Sau khi cố ý dùng cách bỏ nhà đi dẫn Vương Thông Mẫn ra ngoài, La Dương lại gọi điện thoại cho các bạn khác trong lớp theo ý của Trương Vĩnh. Cũng chỉ có thể nói là may mà nhân duyên của hắn không tốt, số điện thoại hắn biết có hạn, cuối cùng cũng chỉ gọi được cho vài người.

Nhưng La Dương thế nào cũng không ngờ đến, bản thân lại cũng bị ném tới nơi này, bọn họ nói lời không giữ lời! Nghe đâuu những người này sẽ bị tàu chở hàng mang đi bán sang nước ngoài!

Hắn nghĩ tới chỗ này, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, con ngươi chạy loạn, lúc này chỉ mong Giang Chước nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường, tới cứu mình.

Bộ dạng của hắn nhìn qua đã biết trong lòng có quỷ, lúc này không chỉ có Triệu Tử Hàng, những người khác cũng không giữ được bình tĩnh nữa, dồn dập chất vấn nói: “La Dương, mày có ý gì?”

“Rốt cuộc là chuyện gì, mày nói nhanh một chút đi!”

Tay chân của bọn họ bị trói chặt, nhưng miệng và ánh mắt đều được tự do. Vừa nãy lúc Vương Thông Mẫn vào cũng không bị bịt miệng, là vì cô ta ầm ĩ khủng khϊếp, làm người bên ngoài nghe thấy bực, nên mới vào cho hai cái tát, sau đó nhét một nắm vải nhàu vào trong miệng của cô ta.

Đây không hề là một tin tức tốt, ngược lại nói lên rằng đối phương thứ nhất là không sợ bọn họ nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thấy mà nói ra ngoài, thứ hai là dù bọn họ có hét thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không có người nào nghe thấy. Chuyện này cơ bản chính là có đi không có về.

Nghĩ tới điểm này, mọi người đương nhiên không ai không hoảng loạn, giữa lúc chất vấn loạn xạ, cánh cửa của căn phòng giam giữ bọn họ đột nhiên bị người đẩy mạnh ra.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, đám trẻ từng người từng người giống như bầy chim cút co thành một cụm, sợ hãi nhìn người bên ngoài bước vào. Nếu như để lại ấn tượng đủ sâu cho Triệu Tử Hàng, hắn hẳn là sẽ có thể nhận ra, người trước mắt này chính là tên điên lúc trước hạ độc vào trong bánh bao của tiệm ăn nhà hắn, Trương Vĩnh.

Không biết ở giữa xảy ra chuyện gì, Trương Vĩnh bây giờ hình như đã không còn điên dại nữa rồi, nhưng trạng thái của hắn vẫn không bình thường như cũ, vừa vào cửa đã dùng một loại ánh mắt mang theo tơ máu cùng âm u quét qua tất cả người bên trong, bị hắn nhìn chằm chằm như thế, không ai trong lòng không rét run một trận, toàn thân phát lạnh.

“Vẫn không đủ.” Trương Vĩnh sâu kín nói: “Người quá ít.”

Những người còn lại không rõ ý trong lời của hắn, La Dương lại cứng ngắc giật mạnh lên một cái.

Ban đầu Trương Vĩnh muốn đem hắn đi, hai người giằng co cãi cọ một trận, La Dương cũng biết được không ít từ trong miệng của đối phương. Biết được người bố ruột này của Đặng Nhất Hàm trước đây cũng chẳng phải một người tốt lành gì, sống chủ yếu dựa vào việc thu phí bảo kê cho người khác, đủ hạng người đều biết không ít.

Lần này vì để báo thù, hắn thế chấp hết nhà cửa rồi, liên hệ với mấy băng đảng buôn lậu, chính là vì muốn bán những người này ra nước ngoài làm lao công.

Sở dĩ La Dương phối hợp với Trương Vĩnh, một mặt là vì bản thân có thể tránh thoát khỏi một kiếp, mặt khác cũng là vì trong lòng hắn có thù hận với những người này, thấy bọn họ gặp xui xẻo, trong lòng hắn cũng âm thầm ôm một loại vui sướиɠ hả hê khi người khác gặp họa.

Không phải bọn mày cô lập tao chê cười tao sao? Không phải cảm thấy tao không có tiền đồ sao? Bây giờ không phải đều bị tao đùa giỡn xoay vòng vòng rồi sao!

Đáng tiếc, hắn đã đủ độc ác đủ khả năng giả vờ rồi, nhưng cuối cùng vẫn quá non, không ý thức được, bảo hổ lột da, sớm muộn gì cũng cuốn cả mình vào trong đó.

Nghe thấy câu nói âm u này của Trương Vĩnh, du͙© vọиɠ cầu sinh chiến thắng nỗi sợ và lo lắng, La Dương vội vàng nói: “Tôi trước giờ chưa từng hại Đặng Nhất Hàm, ông đã đồng ý chỉ cần tôi tìm người giúp ông thì sẽ thả tôi đi rồi mà! Xin, xin ông đó, ông tha cho tôi đi, chuyện này nhất định tôi sẽ không nói ra ngoài!”

Vừa nãy đám người Triệu Tử Hàng hỏi mấy lần La Dương cũng không nói chuyện, giờ khắc này cuối cùng cũng thừa nhận hành vi của mình, tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức cảm thấy có mấy ánh mắt oán hận phóng lên người mình, nếu không phải vì đã bị dây thừng trói chặt, sợ rằng ngay lập tức có người bổ lên đánh La Dương.

Chó biết cắn người không sủa, đây thật sự mẹ nhà nó làm cho người ta không ngờ tới mà!

Trong đó kinh ngạc hãi hùng nhất chính là Vương Thông Mẫn, cô ta không dám tin nhìn La Dương, gần như nghi ngờ đứa nhỏ mình nuôi từ bé đến giờ của mình đã bị người khác giả mạo.

Trương Vĩnh nghe lời nói của La Dương, cười ha ha ra tiếng, hắn giật mớ giẻ rách bịt miệng Vương Thông Mẫn ra, mỉm cười hỏi cô ta: “Cô giáo Vương à, có nghe thấy cháu cô nói gì không? Có nhìn thấy không, cô làm người thất bại biết bao, không chỉ các học sinh ghét cô, mà ngay cả đứa cháu ruột của cô cũng hận không thể đưa cô vào chỗ chết!”

Vương Thông Mẫn nghe thấy rồi, nhưng cô không thể nào tin vào lỗ tai của mình, Trương Vĩnh khoái trá cười một tiếng như dao đâm vậy, đâm vào lỗ tai của cô phát đau.

Lúc bị quấy nhiễu bởi những trò đùa dai của đám học sinh, cô cảm thấy là đám học sinh kém không hiểu chuyện, lúc bị bạn trai vứt bỏ, cô cảm thấy cái loại tra nam như đối phương chính là có mắt không tròng, mà vào giờ khắc này, nghe thấy lời của La Dương, Vương Thông Mẫn chỉ cảm thấy luồng khí lạnh dâng lên từ trong tim, dần dần lan ra khắp toàn thân.

Cô ta không nhịn được nghĩ, lẽ nào là bản thân mình thật sự khiến người khác ghét bỏ như vậy sao?

Không dám tin, nhưng cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người.

Cô cố nén nước mắt hỏi: “La Dương, vì sao cháu... Phải như vậy?”

Cho dù đang vào tình thế bất lợi, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của cô ta, La Dương vẫn không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

“Bởi vì tôi chịu đủ rồi, bởi vì tôi ghét dì!” Hắn tràn ngập thù hận nói với Vương Thông Mẫn: “Dì căn bản không xứng làm giáo viên, cũng không xứng làm phụ huynh, ngày ngày dì dùng những lời khó nghe đó hạ nhục người khác, mắng người khác có thể lớn giọng mắng suốt nửa tiếng cũng không dừng, không bao giờ quan tâm là trường hợp gì, xung quanh có bao nhiêu người!”

Mỗi lần hắn nhớ tới Vương Thông Mẫn, ấn tượng khắc sâu nhất chính là vẻ mặt cay nghiệt sắc bén của dì, cùng với cái miệng hết mở ra lại đóng vào, tô son đỏ chót đó.