App Livestream Thành Tinh

Chương 43: Tội Phạm Báo Thù

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

La Dương không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Giang Chước. Trong tay Giang Chước cầm nửa ly sữa bò chưa uống hết, đang ngồi đối diện với hắn, cậu cũng đang có chút suy tư nhìn La Dương, ánh mắt hai người vừa tầm giao nhau.

La Dương liền lên tiếng nói cảm ơn: “Cảm ơn thầy.”

Giang Chước gật đầu nhẹ, nói: “Vừa nãy lúc tôi gọi điện cho dì của em, có nghe thấy cô ấy đang ở bên ngoài, hẳn là mạo hiểm chạy ra ngoài giữa trời mưa để tìm em, cho nên lúc nghe thấy em không sao, cô ấy mới tức giận như thế.”

La Dương ngẩn người, không ngờ Giang Chước lại nói với mình chuyện này, nhất thời còn tưởng rằng cậu hiểu sai ý, dù sao trong nhận thức của hắn, Giang Chước hẳn phải nên rất chán ghét và khinh thường Vương Thông Mẫn, sao lại có thể nói đỡ cho dì ấy chứ?

Hắn không nhịn được nói: “Thầy ơi, lời này của thầy là có ý gì?”

Sự phòng bị trong giọng điệu của La Dương khiến cho Giang Chước bật cười: “Tôi có thể có ý gì? Em mới bao tuổi, lẽ nào muốn bỏ nhà ra đi suốt? Nguôi giận rồi thì về nhà đi, giữa hai người cũng nên nói chuyện hiểu nhau hơn.”

Đã rất nhiều năm rồi, La Dương không có bố mẹ ở bên, sống cùng Vương Thông Mẫn. Người này là chỗ dựa duy nhất của hắn, cũng là nơi bắt nguồn mọi đau khổ của hắn.

Nói một cách công bằng, Vương Thông Mẫn tính cách nóng nảy, chuyên quyền độc đoán, bất kể là ở bên ngoài hay ở nhà đều không phải là một người khiến cho người khác yêu thích. Nhưng dù là như vậy, dì đối xử với La Dương quả thực cũng không thể nói là không tốt.

Dù sao người chăm sóc bữa ăn cuộc sống hàng ngày của hắn, mua quần áo cho hắn, thậm chí còn vì hắn mà mở cuộc họp phụ huynh, luôn luôn đều là người dì này. Dù cách giáo dục và nói chuyện vẫn chưa thỏa đáng, nhưng dì ấy cũng xem như đủ tận tâm rồi.

Cho nên Giang Chước vừa mở miệng, La Dương đã đoán ra ý của cậu, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi nói đạo lí của đối phương, cái gì mà “Con người đều có hai mặt”, “Nói thế nào đi nữa thì cô Vương cũng là người thân của em”, “Đối xử rất tốt với em”, “Phải tôn trọng người lớn, không được tùy hứng”... Những câu này quả thực hắn đã nghe tới lỗ tai đóng kén rồi.

Kết quả Giang Chước chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ một câu như vậy thôi, ngược lại khiến La Dương không biết phải làm sao, trong lòng hơi ngột ngạt.

Hắn đột nhiên nhớ ra, hình như thầy Giang biết xem tướng cho người khác, vậy có phải thầy ấy có thể nhìn ra sự đấu tranh và đau khổ sâu trong nội tâm của hắn bây giờ không?

La Dương lẩm bẩm nói: “Không được, không nói chuyện nổi, đã muộn rồi.”

“Dì ấy bao giờ cũng nói với người khác là, em học tập không tốt, không biết nói chuyện, các bạn học đều không thích em, thật ra ở trong lớp không có ai thèm để ý đến em, phần lớn nguyên nhân đều xuất phát từ dì ấy. Nhưng dì ấy căn bản không tự biết!”

La Dương nói: “Tất cả các bạn trong lớp đều ghét dì ấy, thật ra em cũng rất ghét dì... Có đôi lúc dì chăm sóc cho em, em cảm thấy dì ấy rất tốt, nhưng dưới hầu hết tình huống ở trên lớp, mỗi khi dì trách mắng những bạn học khác, em đều cảm thấy không ngẩng đầu lên nổi... Còn có những bạn học đó, rõ ràng là chuyện không liên quan gì đến em, tại sao lại trút giận lên đầu em? Tại sao lại cố ý coi khinh em, châm chọc em?”

Hắn càng nói giọng càng lớn, chỉ cảm thấy mình vô cùng oan ức, bất tri bất giác nước mắt cũng rơi xuống rồi.

La Dương nhớ tới vì bản thân hay khóc, cho nên bị người ta chê cười là “Đồ ẻo lả”, hắn sợ Giang Chước thoạt nhìn nghiêm túc lạnh lùng này cũng cảm thấy như vậy, nên vội vàng giơ ống tay áo lên lau đi, kết quả lau xong mới nhớ mình đang mặc áo của Giang Chước, nhất thời có chút lúng túng.

Có điều Giang Chước không để ý chuyện áo của mình bị dính nước mắt, cậu đặt cốc cầm trong tay xuống, nhìn La Dương, giống như cũng đang nghĩ xem mình nên nói gì.

Nội tâm của đứa trẻ này rõ ràng không chất phác như vẻ bề ngoài của hắn, mà ẩn giấu đau khổ và tự ti, giống như sự mờ mịt từng chiếu xuống quãng đời thanh xuân của mỗi người.

Giang Chước do dự một hồi, rút mấy tờ giấy mềm từ bên cạnh ra, vốn muốn đưa cho La Dương, nhưng thấy hắn nhất thời không phản ứng kịp nên không đưa tay ra lấy, cậu liền máy móc lau vài cái lên mặt hắn.

La Dương thấy Giang Chước duỗi tay qua, theo ý thức muốn trốn tránh, nhưng không né được, chỉ có thể để cậu dùng giấy mềm tùy ý lau vài cái lên mặt mình.

Hai người đều cảm thấy hơi mất tự nhiên, mãi đến khi Giang Chước ném tờ giấy kia đi, La Dương mới lặng lẽ thở ra một hơi, trong lòng bàn tay nắm chặt đã ra mồ hôi.

“Nếu an ủi rằng em rất ưu tú, là học sinh giỏi nhất thông minh nhất trong lớp, hình như giả dối quá, thầy cũng không nói ra được. Nhưng có thể khẳng định một điều là, em không hề thua kém người khác, sau này rất có khả năng sẽ tốt hơn.”

Giang Chước nói: “Nếu đã biết rõ bản thân không phạm sai lầm thì nguyên nhân của những sự chê cười sẽ không nằm trên người em nữa, lần sau lúc có người nói gì đó, em có thể thử cười lại vào mặt người ta.”

La Dương ngẩng đầu lên nhìn Giang Chước. Làn da cậu trắng nõn, mi mắt đen nhánh, lại bởi vì bản thân không phải là người hay nói hay cười, hai điều này làm nổi bật lẫn nhau, luôn mang đến cho người khác một loại cảm giác xa cách lạnh nhạt.

Nhưng vào giờ phút này, chiếc đèn trần thủy tinh trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không hề giữ lại chút gì rắc hết ánh sáng lên người cậu, độ thêm quanh thân cậu một vòng ánh sáng ấm áp hiền hòa.

“Em hiểu rồi, thầy.”

Im lặng một lúc, La Dương dùng tay lau mắt, giống như muốn lau sạch hết những cảm xúc kích động ban nãy, sau đó chầm chậm mỉm cười: “Thật ra bây giờ em đã không giận dì nữa rồi, có giận cũng không có tác dụng gì. Sau này dì ấy sẽ biết, sớm muộn gì em cũng có thể ngóc đầu dậy, các bạn trong lớp cũng sẽ biết. Dù sao em sống hay chết, bản thân em sẽ tự chịu trách nhiệm, không cần dựa vào ai cả, em để ý bọn họ làm gì chứ?”

Câu này lại nói chệch rồi, Giang Chước chỉ xem như hắn đang giận dỗi, lắc lắc đầu nói: “Lời nói trẻ con. Trước khi nói những lời này, trước hết em hãy nghĩ làm thế nào để thi đỗ đại học đi đã.”

Cậu đứng dậy, giơ tay vỗ vỗ đầu La Dương: “Tiểu tử, đừng cho rằng mình oan ức, ai cũng đều thế thôi, tương lai còn dài. Người khác nói gì đều không quan trọng, tự em sống tốt là được, hiểu chưa?”

Nói xong, Giang Chước bưng nửa bát sủi cảo đã bị nguội trước mặt La Dương lên, nói: “Thầy đi hâm nóng lại cho em, ăn xong thì đi làm bài tập đi.”

Cơ thể La Dương vì quá mức kích động mà hơi run nhè nhẹ, qua một lúc sau, hắn cầm cốc sữa bên tay lên, uống một ngụm.

Góc nhìn của khán giả theo Giang Chước quay lại phòng bếp, vốn sóng bình luận đang cười hi hi ha ha về đôi tai mèo trên đầu cậu cũng dần dần ít đi, chuyển sang thảo luận về chuyện của La Dương:

【 Có chút bùi ngùi, giáo dục con cái là cả một vấn đề lớn. Nuông chiều quen thói giống như mẹ của Trần Kính Phi cũng không được, nhưng giống như Vương Thông Mẫn lại càng không được. 】

【 Đứa nhỏ cũng khá đáng thương, hi vọng cô giáo Vương kia trải qua chuyện lần này có thể suy xét lại hành vi của bản thân, chung sống hòa thuận với cậu nhóc. 】

【 Dáng vẻ chăm chú nghe đứa nhỏ nói chuyện của Streamer dịu dàng vãi, nói chứ tui tưởng cậu ấy sẽ không quản loại chuyện như thế này chứ. 】

Hình như trước kia bố của Streamer xảy ra chuyện gì đó, nghe nói là vào lúc gặp nguy hiểm vứt bỏ đồng đội chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn hi sinh vì nhiệm vụ gì gì đó... Có lẽ cậu ấy cũng có hơi xúc động nhỉ? 】

【 Thật ra lúc đứa nhóc La Dương này nói chuyện cũng rất cực đoan, tui cảm thấy lời Streamer nói nhóc ấy cũng không nghe vào lắm đâu, hi vọng sau khi nghĩ thông nhóc ấy có thể tháo gỡ khúc mắc, lấy học tập làm việc chính. 】

Vào lúc Giang Chước nói chuyện với La Dương, Vân Túc Xuyên về nhà không được bao lâu lại ra ngoài lần nữa.

Thế mưa đã nhỏ đi rõ rệt, những giọt mưa nho nhỏ rơi xuống đèn hai bên đường trong Cảnh Việt Sơn Trang, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ mê li.

Vân Túc Xuyên không che ô, giẫm lên mặt đường ẩm ướt băng qua ngã tư đường, đi thẳng vào một quán bar.

Anh đẩy cửa bước vào, tiếng nhạc chói tai lập tức xông đến, ánh sáng nhấp nháy lập lòe khiến cho người ta không mở nổi mắt, cả nam cả nữ hỗn tạp, có người hát khàn cả giọng, cũng có người điên cuồng vặn vẹo cơ thể trên sàn nhảy, so sánh với màn mưa tĩnh lặng bên ngoài ban nãy, dường như nháy mắt bước sang một thế giới mới.

Vân Túc Xuyên không nể nang gì đẩy người phụ nữ trang điểm đậm mặc đồ nhảy nghiêng nghiêng vẹo vẹo dựa vào gần anh ra, đi thẳng tới trước quầy bar, gõ gõ vào mặt bàn thủy tinh: “Phạm Anh!”

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng thắt nơ đen, ăn mặc như nhân viên phục vụ quay đầu lại nhìn, hắn vội vàng đứng dậy, từ bên sườn đằng kia bước nhanh tới: “Vân thiếu gia, anh đến rồi.”

Vân Túc Xuyên gật gật đầu, nói ngắn gọn: “Người đâu?”

Phạm Anh nheo mắt tìm ở trong đám người một hồi, rồi đánh mắt ra hiệu về một hướng cho Vân Túc Xuyên, hắn mang theo vài phần lấy lòng nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước anh cho người tới nghe ngóng chuyện kẻ thù trước kia của vợ Cát Bằng, phía tôi cũng không nghe ngóng được tin tức gì, nhưng vẫn luôn để ý. Hôm nay thấy bà ta đến nên lập tức truyền tin cho anh.”

“Cát Bằng” trong lời hắn chính là người chồng thứ hai của mẹ ruột Đặng Nhất Hàm, thường xuyên quanh quẩn ở khu vực quán bar này, lúc trước Giang Chước nghi ngờ Đặng Nhất Hàm bị gϊếŧ có lẽ sẽ có liên quan tới kẻ thù của bố mẹ hắn, Vân Túc Xuyên liền bảo người quen nghe ngóng giúp một chút.

Sau này không phát hiện ra manh mối nào, vụ án của Đặng Nhất Hàm lại dần dần tra ra manh mối, anh cũng gạt chuyện này sang một bên. Mãi đến lúc vừa nãy nhận được điện thoại, nói là mẹ ruột của Đặng Nhất Hàm lén lút tới nơi này gặp mặt với mấy tên côn đồ, Vân Túc Xuyên mới chạy qua đây.

Anh nghe ra trong giọng nói của Phạm Anh có chút ý tứ khoe công lao, anh cũng không vạch trần, chỉ vỗ vỗ lên vai hắn, nói: “Cực khổ rồi, ân tình này của anh tôi sẽ nhớ kĩ.”

Trước giờ anh ra tay luôn rất hào phóng, đã nói như vậy thì nhất định là có không ít lợi lộc, trên mặt Phạm Anh lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu nói cảm ơn, rồi lại ân cần làm một ly đồ uống thêm đá bưng lên. Hắn biết vị này rất ít uống rượu ở bên ngoài.

Vân Túc Xuyên nói: “Anh đi làm việc đi.”

Anh lắc lắc ly đồ uống trong tay, nhưng cũng không uống, chỉ ngồi cạnh quầy bar nhìn người phụ nữ kia nói chuyện với mấy tên côn đồ từ đằng xa. Vẻ mặt của người phụ nữ kia hơi hoảng loạn, ngược lại mấy tên côn đồ lại cười đùa cợt nhả, Vân Túc Xuyên nghĩ một lúc, không đi qua đó.

Lúc anh không cười, dáng vẻ có hơi dọa người, cứ híp nửa mắt dựa nghiêng vào quầy bar như vậy, trên trán trên trán có vài sợi tóc rối rũ xuống, nét mặt trầm tĩnh, lộ ra vẻ vừa tao nhã vừa lạnh lùng.

Người phụ nữ ban nãy bị anh đẩy ra lúc vừa mới bước vào quan sát từ đằng xa, vẫn chưa chết tâm, cô ta lại một lần nữa sáp tới chỗ Vân Túc Xuyên, bắt chuyện nói: “Anh đẹp trai, một mình à? Có muốn em...”

Vân Túc Xuyên nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, hờ hững cắt ngang lời đối phương: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”

Trái tim tràn đầy nhiệt tình của người phụ nữ kia bị nghẹn ngang họng, sắc mặt thoáng chốc cứng lại, hậm hực rời đi, trong miệng còn không nhịn được nói nhỏ vài câu: “Bà thèm vào cái mã nhà hắn, đây cũng không phải gay bar, tối nay đây là người thứ ba rồi, mẹ nó toàn bộ đều không thích phụ nữ, bà đây muốn chơi 419* lại lần nữa mà không ai muốn, say hết cả rồi...”

(*) 419: Tình một đêm đồ đó.

Vân Túc Xuyên chẳng quan tâm cô ta nói cái gì, bởi vì lúc này anh nhìn thấy mẹ ruột của Đặng Nhất Hàm đã đứng dậy, đi ra ngoài, mấy tên côn đồ ngược lại cũng không có hành động gì, hào hứng dạt dào ngồi trước bàn uống rượu.

Vân Túc Xuyên rõ ràng nhìn thấy hóa đơn bàn rượu của bọn họ là do mẹ của Đặng Nhất Hàm thanh toán, anh nghĩ một lúc, không đi theo người phụ nữ kia, mà ngược lại sải bước qua đám người, trực tiếp kéo ghế, ngồi vào một chỗ trống trong bàn đó, lấy ra một xấp tiền đập lên mặt bàn.

“Mấy anh bạn, có mối làm ăn, muốn làm không?” Ánh mắt Vân Túc Xuyên quét qua một vòng, mỉm cười nói.

Cách tiếp cận này của hắn làm mấy tên côn đồ hơi kinh ngạc một chút, sau đó bọn họ nhìn thấy một xấp tiền 100 tệ tán loạn trên mặt bàn, ánh mắt lập tức phát sáng.

Thật sự là vận phát tài đến cản không kịp đây mà, một đêm liên tục có người tới cho tiền.

Một người trong đó quan sát Vân Túc Xuyên vài cái,thăm dò hỏi: “Làm ăn gì?”

Vân Túc Xuyên gác tay lên tay ghế sô pha, mỉm cười hất hàm về hướng người phụ nữ kia vừa rời đi: “Vừa nãy, mấy người uy hϊếp cô ta chuyện gì?”

Mấy người nhìn nhau, có hơi do dự, một người trong đó chần chừ nói: “Chuyện này à, vừa nãy chúng tôi đã đồng ý không nhắc lại nữa, anh thấy...”

Vân Túc Xuyên chẳng nói lời nào, thu tiền trên bàn lại, vỗ vỗ vào mặt hắn, cười nói: “Hóa ra là thế à, vậy tôi cũng không ép buộc người khác nữa.”

Anh để tiền vào lại túi, đứng dậy muốn đi: “Như này đi, để tôi đi hỏi người phụ nữ kia vậy.”

“Ấy đừng đừng đừng, đợi chút đợi chút!”

Mấy người còn lại lập tức cuống cuồng lên, hai người trong đó vội vàng đứng dậy, mặt tươi cười mời Vân Túc Xuyên ngồi xuống lần nữa: “Anh gấp gì chứ, chúng tôi còn chưa nói xong mà? Ờ, cũng không phải là không thể nói, người phụ nữ kia chính là vợ của ông chủ quán KTV đằng trước, Cát Bằng. Buổi chiều nay chúng tôi bắt gặp cô ta lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông, nói là ‘Con cô sinh ra là con của tôi’, còn nói là sợ người đàn ông của cô biết được gì đó à, chúng tôi nghe hết.... He he he.”

Mấy tên côn đồ xoa xoa tay: “Đây là có người lén gian díu bị chúng tôi bắt gặp, nên là, thuận tay vét một khoản thôi.”

Vân Túc Xuyên biết sau khi mẹ của Đặng Nhất Hàm tái hôn có sinh thêm được một đứa con gái, vừa nghe câu này, trong lòng anh lập tức “Lộp bộp” một tiếng, cứ cảm thấy sẽ có liên quan gì đó.

Ý cười trên mặt anh vẫn không đổi, liếc gã kia một cái: “Anh cũng có lòng chính nghĩa đấy nhỉ, vậy người đàn ông kia như thế nào?”

Gã nhớ lại nói: “Không nhìn rõ mặt lắm, chỉ thấy trên cánh tay hình như có thắt một cái nơ con bướm màu đỏ... Giống hệt đàn bà.”

***

Giang Chước buổi sáng tới bệnh viện tâm thần gặp Trương Vĩnh, sau đó xem thẩm vấn của Lí Đại Mộc, lúc ra khỏi tổ chuyên án đã là hơn bảy giờ tối rồi. Dày vò một phen, đến gần chín giờ rưỡi cậu mới sắp xếp ổn thỏa cho La Dương.

Cậu uống một hơi cạn sạch nửa cốc sữa còn lại của mình, sau đó cũng lên lầu.

Dì bảo mẫu không ở nhà, cậu lại dẫn về một đứa nhỏ, đại thiếu gia hiếm khi làm việc nhà, sau khi dọn dẹp xong bát đũa, cậu đem bộ quần áo ướt sũng của La Dương ném vào trong máy giặt quay mấy vòng, còn suýt nữa ném cả ví tiền của La Dương vào giặt cùng.

Giang Chước nhặt ví tiền của La Dương ra đặt ở một bên, chuẩn bị sáng mai trả lại cho hắn, sau đó cậu mở điện thoại lên.

Lúc này, APP livestream đã gửi cho cậu rất nhiều tin tức. Cuộc thi kì tích streamer “Không biết bao lâu mới có một lần nhưng nhất định sẽ tổ chức” lần thứ 1171 lại một lần nữa mở cửa nhận bản thảo!

Đoạn video ngắn Giang Chước trên đầu có đôi tai mèo làm sủi cảo lại một lần nữa hot rần rần trên diễn đàn của vị diện livestream.

Photoshop công nghệ cao vô cùng đặc sắc, trong hình ảnh, bên trong mái tóc ngắn của cậu mọc ra hai cái tai lông lông màu trắng, nhìn vừa mềm vừa nhiều thịt, mỗi khi Giang Chước nhíu mày là cái tai còn phối hợp rũ xuống, thật sự vô cùng đáng yêu.

Cư dân mạng đều bị sự đáng yêu này làm kêu meo meo một vùng.

【 A a a, dễ thương vãi, đây không phải tiểu bảo bối streamer lần trước tạo hình tổng tài bá đạo sao? 】

【 Meo meo tạo hình này cực kì hợp với cậu ấy nha ~】

【 Streamer nhà tui vừa mặn vừa ngọt, người con trai kho báu đó! 】

【“Cơn gió mùa hạ” tặng Streamer một cây “Gậy tiên nữ”, và để lại lời nhắn “Tiểu Chước, ma ma yêu con ~(づ ̄3 ̄)づ╭~”】

【 Tui – Muốn – Sinh – Mèo – Con – Cho – Streamer (Hét khàn cả giọng.JPG) 】

Sau khi Giang Chước đọc xong tin tức tặng thưởng kia, trước mặt cậu thật sự hiện ra một gây gậy tiên nữ màu hồng phấn, bên trên có quấn một chiếc dây băng lưới, trên đỉnh chóp của gậy là hình trái tim, cán đế có thể kéo duỗi ra, lúc gập lại toàn bộ ước chừng chỉ dài bằng một ngón tay, vô cùng tiện lợi xinh xắn.

Giang Chước không có hứng thú với thứ đồ ngập tràn cảm giác thiếu nữ này, cậu cảm thấy hình như APP có bệnh gì đó hay sao ý, từ cái áo Metersbonwe lần trước đến cái gậy tiên nữ lần này, đồ cho cậu luôn luôn là đồ dùng của con gái.

Mà nguyên nhân khiến cho Giang chước không ném thứ đồ này qua một bên, chính là lời quảng cáo giới thiệu trên APP về cái gậy tiên nữ này.

“Khua khua gậy tiên nữ, thế giới liền khác nhau. Chạm nhè nhẹ một cái, khiến bạn mở mang tầm mắt.”

Giang Chước cũng cũng tò mò thứ này có thể khiến cậu mở mang tầm mắt thế nào, vì thế cậu dùng gậy tiên nữ chạm nhẹ vào miếng ngọc chặn giấy hình sư tử ở góc bên phải bàn làm việc, muốn xem xem sẽ xảy ra chuyện gì.

Theo bàn tay thu về của cậu, sư tử rung rung bộ lông không tồn tại trên thân mình, “Gràooo” một tiếng, thân duỗi dài chân kéo ra sau kéo giãn lưng, cảm thán nói: “Sảng khoái quá!”

Giang Chước: “...”

Thời gian duy trì hiệu quả rất ngắn, động tác duỗi lưng của sư tử còn chưa khôi phục lại, cả người sư tử lại đông cứng một lần nữa.

“Ta bảo này bảo bối.” Ngọc sư tử là do lúc đầu ông Giang tìm về từ thị trường đồ cổ, tuổi tác rất lớn rồi: “Cậu có thể chạm vào ta lại lần nữa không, để ta ngồi đoan trang tẹo, như này có chút không trang nhã.”

Xem ra thời gian hiệu lực của gậy tiên nữ vô cùng ngắn ngủi, Giang Chước chạm lại vào nó một cái, cậu hỏi: “... Mi biết nói chuyện?”

Sư tử lập tức nhân cơ hội này đổi sang một tư thế nằm thoải mái, trả lời Giang Chước: “Đúng vậy, trước giờ vẫn biết nói. Này không phải là không muốn bị cậu bày ra ngoài phòng khách sao? Đừng làm bổn sư tử nghẹn chết.”

Giang Chước tiếc nuối nói: “Vừa nãy ta không chạm vào mi là tốt rồi, ta khá muốn biết mi có thể kiên trì không nói chuyện đến bao giờ.”

Sư tử buồn bã nói: “Quả thực sắp không nhịn grào được nữa rồi.”

Giang Chước bật cười, đang muốn đáp lại câu gì đó, chuông điện thoại của cậu bỗng vang lên, là Vân Túc Xuyên gọi điện đến.

Nụ cười trên mặt Giang Chước vẫn chưa thu lại, nhận điện thoại “A lô” một tiếng.

Bên phía Vân Túc Xuyên hiếm khi không nói mấy câu linh tinh, trầm giọng nói: “Tiểu Chước, bây giờ cậu đang làm gì? Bên cạnh có ai không?”

Với tính cách của Vân Túc Xuyên, có thể dùng giọng điệu này nói chuyện thì nhất định là có chuyện quan trọng gì rồi, Giang Chước nói: “Mình đang ở trong thư phòng đọc sách, La Dương ngủ ở tầng một rồi, bây giờ bên cạnh mình...”

Cậu nhìn sư tử một cái, đi đến cạnh cửa sổ: “Không có ai cả.”

Sư tử ngọc phát ra một tiếng “Xí” nhè nhẹ.

Vân Túc Xuyên dứt khoát nói: “Được, vậy mình nói cho cậu một chuyện. Hình như mình biết bố ruột của Đặng Nhất Hàm là ai rồi.”

Giang Chước hơi kinh ngạc: “Hả?”

Vân Túc Xuyên nói: “Trương Vĩnh.”

Tuy là tính của Giang Chước đã đủ điềm tĩnh rồi, nhưng lúc nghe thấy câu này vẫn lấy làm kinh hãi, cậu nhanh chóng nhớ lại quan hệ giữa mấy người này, đồng thời hỏi: “Sao cậu biết?”

Cũng không biết có phải lượng tin tức nhận được quá lớn hay không, lúc Giang Chước hỏi câu này xong, cảm giác đầu hơi mơ màng, hình như là buồn ngủ, lại hơi chút choáng váng.

Cậu thuận tay đẩy cửa sổ trước mặt ra, lúc này cơn mưa đã qua, không khí lành lạnh lập tức xông vào trong phòng, thoáng thổi đi một ít mệt mỏi.

“Tiểu Chước?” Vân Túc Xuyên nói: “Không sao chứ?”

Sức chú ý của Giang Chước hoàn toàn đặt vào chuyện anh đang nói: “Không sao, cậu nói đi.”

Vân Túc Xuyên nhanh chóng kể lại chuyện vừa nãy nói cùng mấy tên côn đồ với Giang Chước, anh nói: “Mẹ ruột của Đặng Nhất Hàm căn bản rất lâu trước đây có đi làm thêm cùng Trương Vĩnh, lúc đó bố mẹ của Đặng Nhất Hàm đã kết hôn rồi, Đặng Nhất Hàm là con của Trương Vĩnh.”

Giọng của anh hạ thấp xuống: “Lúc chiều nay, mẹ Đặng Nhất Hàm gặp Trương Vĩnh, hai người nói chuyện thì bị mấy tên côn hồ đó nghe thấy, nên mượn cơ hội vét tiền...”

“Không phải, đợi chút.”

Giang Chước nói: “Trương Vĩnh? Không phải Trương Vĩnh điên bị nhốt vào bệnh viện tâm thần rồi sao? Hơn 10 giờ sáng nay mình vẫn gặp hắn.”

Vân Túc Xuyên cười khổ nói: “Chuyện hỏng ở đây, vừa nãy mình gọi điện thoại cho bên bệnh viện tâm thần chữa bệnh cho hắn, người chạy mất rồi.”

Lúc hắn ta uống thuốc đánh ngất y tá chăm sóc của mình, thay sang đồng phục lao công của bệnh viện, đặt người lao công lên giường ngủ rồi rời đi. Mãi đến khi Vân Túc Xuyên gọi điện thoại đến, phía bệnh viện mới phát hiện người đã mất tích mấy tiếng rồi.

Vào lúc bệnh nhân tâm thần không thể phân biệt hoặc khống chế hành vi của mình, tạo thành hậu quả nguy hại thì không cần chịu tránh nhiệm hình sự, nhưng người nhà và người giám hộ phải quản lí chặt chẽ hơn và chữa trị. Vì Trương Vĩnh không có người nhà, cho nên nhà nước ép đưa vào bệnh viện tâm thần, tiến hành chữa trị.

Cho nên bệnh tình của hắn, nhất định đã trải qua quá trình xác nhận rất nhiều lần rồi, không thể nào là giả điên được.

Giang Chước chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, cậu day day mi tâm, nói: “Không phải tinh thần hắn không bình thường sao? Sao kế hoạch chạy trốn lại tỉ mỉ như vậy?

“Câu hỏi này của cậu có hơi vượt tầm nha.”

Vân Túc Xuyên nói: “Bệnh này mình cũng bị bao giờ, kinh nghiệm không đủ, có thể là sau khi nghe được tin tức gì đó kích động làm bản thân quay về bình thường, cũng có thể là bản thân bệnh tình mang tính gián đoạn, dù sao tình hình hiện giờ cũng là hắn ta đã chạy mất rồi, rất nguy hiểm. Mình đã gọi điện thoại cho phòng trực ban của tổ chuyên án rồi, nói với cậu một tiếng, cậu cũng dễ có cơ sở.”

Nếu tính như vậy, Trương Vĩnh căn bản hẳn là không biết bản thân gián tiếp hại chết con trai ruột của mình, Giang Chước lập tức hiểu ra vì sao hắn phải bỏ độc vào bánh bao. Một người có lòng báo thù xã hội, bất luận là có bị điên hay không, tuyệt đối đều là một phần tử nguy hiểm.

Bây giờ hắn ta còn chạy thoát một cái ly kì.

Hắn ta muốn làm gì?

Rõ ràng cũng chưa tính là quá muộn, sự việc lại quá mức nghiêm trọng thế này, nhưng vào lúc Vân Túc Xuyên nói chuyện, Giang Chước lại cảm thấy mí mắt rất nặng, gần như không thể khống chế được cơn buồn ngủ, giống như một giây sau lúc nào cũng có thể ngủ thϊếp đi vậy.

Cậu cũng đã nhận ra điểm bất thường, loại trạng thái này tuyệt đối là biểu hiện của người bị bỏ thuốc, Giang Chước nhanh chóng nhớ lại, cậu từ lúc về nhà thứ bỏ vào miệng duy nhất chỉ có ly sữa bò lúc nói chuyện cùng La Dương thôi.

Lúc đó, Giang Chước bưng hai ly sữa ra trước, một ly đưa cho La Dương, ly còn lại cậu tự mình uống, tiếp đó sủi cảo chín, cậu lại đi lấy sủi cảo...

La Dương, Vương Thông Mẫn, Trương Vĩnh, Trần Kính Phi, cùng với... Đứa trẻ báo thù!

Cậu bỗng vươn tay ra, nắm chặt lấy thanh chắn cửa sổ.

Thanh chắn cửa sổ là hình bông hoa, đỉnh đầu của bông hoa sắc nhọn, Giang Chước dùng sức nắm lấy, trên tay lập tức đau đớn, máu nhỏ xuống, đầu của cậu cũng thanh tỉnh hơn vài phần.

---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có bảo bối nói đọc hổng hiểu, vậy để tôi đứng lớp một chút nha ~

Bánh ngọt của hôm nay: Phiêu Phiêu nói với người ngoài là bản thân anh không thích phụ nữ.

Điểm cuti của hôm nay: Giang Meo Meo và gậy tiên nữ của cậu ấy.

Phần vụ án của ngày hôm nay:

1. La Dương bỏ thuốc ngủ Tiểu Chước.

2. Trương Vĩnh là bố của Đặng Nhất Hàm.

Hi vọng các bạn có thể đọc truyện vui vẻ (*ω*).