App Livestream Thành Tinh

Chương 16: Quẻ Bá Vương

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Quán ăn gần đây không ít, hai nam sinh chen chúc trong dòng người, cuối cùng tìm một quán khá hẻo lánh, phục vụ đưa thực đơn đến, điện thoại Giang Chước vang lên, cậu vừa nhận điện thoại, vừa giương giương cằm về phía Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên đón lấy thực đơn: "Vậy vẫn như cũ đi, để mình xem còn món gì chúng ta ăn được không."

Anh gọi món xong, đúng lúc nghe thấy Giang Chước nói câu cuối cùng "Vậy tới đây đi" rồi cúp điện thoại, anh liền nửa đùa nửa thật hỏi một câu: "Mình đang ngồi ngay đối diện cậu, mà cậu vẫn gọi điện hẹn ai hả?"

Giang Chước cười như không cười nói: "Cậu đoán xem là ai?"

Vân Túc Xuyên nghĩ một lúc, hỏi: "Bách Hướng Vĩ?"

Giang Chước không ngờ anh vừa đoán đã trúng phốc, ngẩn ra một chút, bực dọc nói: "Hừ, mình còn định đánh đố cậu một chút, cậu đúng là chẳng thú vị gì cả."

Vân Túc Xuyên bật cười, thầm nghĩ tiểu tử này thất đức thật sự, anh đoán đúng thì bị ăn mắng, đoán sai thì Giang Chước nhất định sẽ nói: "Đồ ngốc, thế mà cũng không đoán ra, là Bách Hướng Vĩ đó."

Vân Túc Xuyên nói: "Được được được, đoán lại nhé. Này Tiểu Chước, vừa nãy ai gọi cho cậu đấy, có phải Hoắc Nham không?"

Chắc tên này nghĩ năm nay mình vẫn ba tuổi quá, Giang Chước lườm Vân Túc Xuyên một cái, bực dọc nói: "Đồ thiếu suy nghĩ, cái này cũng đoán sai, người gọi điện là Bách Hướng Vĩ."

Vân Túc Xuyên không nhịn nổi, lập tức cười ra tiếng, Giang Chước sau khi nói xong cũng cảm thấy hai người họ hơi chập mạch, không khỏi cười theo, đúng lúc này đồ ăn cũng được bưng ra, cậu đẩy đẩy khay đồ ăn, nói: "Được rồi, ăn đi."

Nếu Vân Túc Xuyên đã đoán được người gọi điện ban nãy là ai, vậy Giang Chước cũng không cần nói mục đích tới của Bách Hướng Vĩ cho anh nghe nữa. Tên này não to từ nhỏ, nói là liệu sự như thần cũng không quá đáng.

Giang Chước lúc trên sân khấu nhìn thấy bộ dạng kia của Bách Hướng Vĩ, liền biết được chắc chắn hắn ta đang thấp thỏm vì chuyện video theo dõi, vì thế chủ động để lại số điện thoại. Dưới tình huống này, Bách Hướng Vĩ không thể nào không muốn tới thăm dò thái độ của cậu.

Chỉ là Giang Chước không ngờ điện thoại sẽ đến nhanh như thế. Xem ra hắn ta thật sự đang rất bất an.

Vân Túc Xuyên gọi món, lại gọi thêm hai chai bia, mở một chai đẩy sang phía Giang Chước: "Lâu lắm rồi không uống rượu cùng nhau, nào nào nào, chúc mừng một chút."

Giang Chước mỉm cười, cầm rượu chạm chai với anh, hai người uống mấy ngụm. Vân Túc Xuyên đang định cầm đũa gắp đồ ăn, bỗng nhiên Giang Chước nghe thấy một tiếng gào thét điên cuồng: "Dumaaaa đừng ăn nữa! Đừng ăn nữa! Ăn cơm cái beep ý, ăn tui đi!"

Giọng hét này quả thực là tê tâm liệt phế, dọa Giang Chước giật nảy, ngẩn ra một lúc mới nhớ ra, trong balo của cậu còn có một cái bánh mì biết nói chuyện.

Giang Chước xách balo lên mở ra, quả nhiên nhìn thấy chiếc bánh mì tự xưng là "Tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời chính là được một anh đẹp trai hay cười nuốt gọn" kia, giọng nói của nó vì không còn cản trở nên càng rõ ràng: "Chính là anh dai này, mau để anh ấy ăn tôi đi, tôi bằng lòng!!!"

Vân Túc Xuyên hoàn toàn không biết gì về chuyện sắp xảy ra, vẫn đang hồn nhiên ăn cơm.

Giang Chước ngược lại đã hứa với bánh mì sẽ tìm "Chốn về" cho nó, nhưng không ngờ bánh mì lại nhìn trúng Vân Túc Xuyên, làm ầm ĩ ngay tại chỗ. Nhưng cũng không trách được nó, dù sao thì hạn sử dụng của nó cũng không dài, bánh mì cũng áp lực lớn lắm đó.

Nó gào lên một tiếng như vậy, các đồ vật xung quanh vốn đang nhắm mắt im lặng bắt đầu nhao nhao oán giận:

"Dọa tui giật nảy, suýt chút nữa rớt mất hạt lạc mãi mới gắp được rồi." Đây là đôi đũa ở bàn bên.

"Phiền quá à, giọng của mẻ bánh mì này như cái chiêng vỡ ý, lúc ra lò bị nướng cháy hả?" Đây là rèm cửa.

"Bánh mì nhìn trúng ai thế? Để ta nhìn cái nào, mau, mau dựng trẫm dậy!" Đây là cái mâm.

Điều duy nhất khiến người ta vui mừng chính là, lần này không một món ăn nào trên bàn bọn họ biết nói chuyện, nhưng hiện giờ xung quanh tiếng bàn tán ầm ĩ huyên náo, cũng làm cho người ta vô cùng nhức đầu.

Vân Túc Xuyên gắp đồ ăn bỏ vào bát Giang Chước, duỗi tay vỗ vỗ đầu cậu, kinh ngạc nói: "Cậu làm gì đấy? Ăn cơm đi, lát nữa nguội mất."

"Ờm..." Giang Chước nghi ngờ chậm chạp hỏi anh: "Cậu ăn bánh mì không?"

Vân Túc Xuyên: "???"

Anh ngó thấy cái bánh mì trong tay Giang Chước, liền cầm lấy quan sát một hồi, hỏi: "Cậu muốn mình ăn cái này à?"

Bánh mì không gào nữa, xung quanh cũng thoáng chốc yên tĩnh lại, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lí hay không, Giang Chước thậm chí còn cảm thấy vào lúc này nhất định bánh mì đang dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn chằm chằm Vân Túc Xuyên.

Cậu lộ ra vẻ mặt rối rắm hiếm thấy, không biết nên xử lí thế nào: "Ờ... Chủ yếu là cái bánh mì này, nó, ờm..."

Còn chưa nói xong, Vân Túc Xuyên nhìn cậu, lại nhìn sang bánh mì, dứt khoát xé vỏ, cắn một miếng.

Giang Chước lập tức mở to mắt.

Bánh mì hạnh phúc nói: "A! Bánh mì tui cuối cùng cũng đạt tới đỉnh cao cuộc đời rồi!"

Vân Túc Xuyên thấy cậu mở ra mắt nhìn mình, không khỏi bật cười nói: "Cậu nhìn gì đấy?"

Anh lại nhìn xuống cái bánh mì, nói: "Vừa nãy mình còn tưởng bánh mì mốc mọc rêu rồi chứ, cậu cố ý trêu mình mới lấy ra, nếm thử thì cũng không bị sao, còn khá ngon nữa."

Bánh mì thét lớn: "Không được dừng! Mau ăn tui, ăn một miếng hết đi! Yên tâm tui hổng có mốc đâu, tôi chỉ có vị matcha thôi!"

Giang Chước nhìn Vân Túc Xuyên, lại nhìn cái bánh mì, tâm tình phức tạp khó có thể nói nên lời, che mặt nói: "Mình còn chưa kịp nói hết... Tưởng là mốc mà cậu còn ăn được, cậu ngốc à."

Vân Túc Xuyên chỉ mỉm cười, cũng chẳng nói gì thêm. Chiếc bánh mì không lớn, mấy miếng là đã ăn hết, coi như được yên nghỉ.

Giang Chước thở phào một hơi, rõ ràng là một bên ăn vừa lòng, một bên bị ăn vui vẻ, nhưng hình ảnh này tạo thành áp lực tâm lí rất lớn với cậu, không biết vì sao, cậu cảm thấy mình như bà mối dắt người đi lừa hôn.

Giang Chước quyết định sau này không làm chuyện ngu ngốc này nữa.

Chủ yếu là cậu cũng thật sự không ngờ mình còn chưa nói xong, Vân Túc Xuyên đã ăn bánh mì rồi, mức độ cảnh giác kiểu này đi ra ngoài rất có thể bị đánh thuốc chuột độc chết, thật sự khiến người ta lo lắng.

Hai người lại cầm đũa lên gắp vài miếng đồ ăn, không quá một lúc sau, Bách Hướng Vĩ đeo kính râm đội mũ tiến vào, nhìn nhìn xung quanh, lập tức đi tới bàn của hai người.

Vân Túc Xuyên nhìn hắn một cái, sau đó rời mắt đi, y như không có người này tồn tại. Bách Hướng vĩ nóng lòng gặp Giang Chước, khó khăn lắm mới trốn được phóng viên để tới đây, không ngờ bên cạnh cậu còn có người khác, nhất thời có hơi chần chừ.

Giang Chước ngược lại rất có phong độ, nâng tay ra hiệu sang bên cạnh, nói: "Bách tiên sinh, mời ngồi."

Đại khái là do mồ côi bố mẹ từ nhỏ, cậu vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng lời nói vô cùng chín chắn, vững vàng ngồi ở một chỗ, lại làm động tác mời về phía Bách Hướng Vĩ như thế, ngược lại làm cho Bách Hướng Vĩ cảm thấy tư thế đó giống như trưởng bối đang đón tiếp hậu bối.

Bách Hướng Vĩ và Giang Chước ở trên sân khấu cũng đã đối mặt với nhau mấy lần, có điều chính thức nói chuyện cùng thì vẫn chưa từng, hắn hơi do dự, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế trống, nói: "Đại thiếu gia cố ý để lại tờ giấy viết số điện thoại kia, là có chuyện gì sao?"

Giang Chước hơi nhướn mày: "Bách tiên sinh biết rõ còn hỏi làm gì nữa? Những lời anh nói khi nhận phỏng vấn tôi đã nghe thấy rồi, phát hiện ra mặc dù trả tiền cũng trả rồi, bồi thường cũng bồi rồi, nhưng Bách tiên sinh vẫn có thành kiến rất lớn với Cảnh Việt sơn trang. Thân là người phụ trách xây dựng chủ yếu của tiểu khu, tôi nhất định phải gặp anh, đích thân tạ lỗi."

Bách Hướng Vĩ thấy Giang Chước quả nhiên nhắc tới chuyện này, lập tức đề cao cảnh giác.Hắn lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, từng trải nhiều chuyện rồi, lúc này lập tức nghĩ tới, không chừng đối phương đang giăng bẫy ghi âm mình.

Tuyệt đối không thể để cậu ta nắm được nhược điểm.

Hắn cẩn thận nói: "Tạ lỗi thì không cần đâu. Nhưng tôi nói thật, tôi mua nhà ở Cảnh Việt sơn trang chính là nhắm vào tiếng tăm của Giang gia, rất tin tưởng vào phong thủy. Yêu cầu cũng không cao, sau khi vào ở thì cơ thể khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ là được."

Giang Chước thần thái tự nhiên uống một ngụm nước rồi đặt cốc xuống, Bách Hướng Vĩ nhìn cậu một cái, nói tiếp: "Kết quả không ai ngờ tới, sau khi mua nhà xong, tôi lần lượt gặp chuyện ma quái, thậm chí mẹ tôi đến xem nhà lúc chưa được trang hoàng một hồi, khi trở về gặp tai nạn xe, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện... Dưới tình huống này, Giang thiếu, cậu nói xin lỗi một tiếng, sau đó muốn nói với tôi rằng những chuyện này chẳng có quan hệ gì với nhau, coi chuyện này như chưa từng xảy ra sao? Thế thì không khách quan cho lắm."

Lời của hắn nói ra nghe khá quang minh chính đại, Vân Túc Xuyên ở bên cạnh cười một tiếng, sắc mặt Bách Hướng vĩ khẽ biến đổi, cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng không nghĩ ra là ai.

Giang Chước chẳng tỏ vẻ gì, nói với Bách Hướng Vĩ: "Bách tiên sinh nói đúng lắm, cho nên hôm nay tôi gặp anh, cũng là muốn bồi thường cho anh thứ gì đó mang tính thực chất một chút, để tỏ lòng xin lỗi."

Đáp án này khác khá xa dự liệu, Bách Hướng Vĩ ngờ vực nói: "Bồi thường cái gì?"

Khóe môi Giang Chước khẽ nhếch lên, nhìn hắn nói: "Ví dụ như có liên quan tới tình nhân bí mật của anh chẳng hạn."

Giọng điệu của cậu tùy tiện, nhưng lại khiến cho thân thể Bách Hướng Vĩ bỗng nhiên cứng đờ lại.

Năm nay hắn 37 tuổi, tuy nói trong giới giải trí đã vô duyên với danh hiệu "Tiểu thịt tươi đang hot" rồi, nhưng đối với nam diễn viên phái thực lực mà nói, hắn đang trong thời kì hoàng kim, huống hồ Bách Hướng Vĩ rất biết bảo dưỡng, giá trị nhan sắc tương đối cao.

Hình tượng của hắn trước mặt công chúng trước nay đều là giữ mình trong sạch, cũng rất ít scandal, phần lớn fans đều bị hấp dẫn bởi điểm đặc biệt này, cho nên đối với Bách Hướng Vĩ mà nói, một khi chuyện tình cảm bí mật bị khui ra, thì sẽ là đòn đả kích mang tính hủy diệt.

Ngữ khí nói chuyện của Giang Chước vô cùng chắc chắn, không thể nào là vô duyên vô cớ đề cập đến, trong lòng Bách Hướng Vĩ hoảng sợ, yên lặng nhìn đối phương một cái.

Mặc dù bản thân hắn là người lăn lộn trong giới giải trí, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, diện mạo của Giang Chước thật sự quá đẹp. Khuôn mặt thanh tú rõ nét, lông mày như lá liễu, mắt như phi đao, khi bờ môi mỏng kia mang theo chút châm biếm, nhìn qua tự nhiên khiến người ta kinh hãi.

Bách Hướng Vĩ lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười nói: "Giang thiếu gia, cậu đây là đang gạt tôi, hay là đang vu oan hãm hại tôi thế? Định biến ra cho tôi một cô tình nhân bí mật ư? Chuyện này chẳng thú vị gì cả."

Hắn nhấn mạnh vào chữ "Biến", hiển nhiên là đang châm chọc.

Giang Chước nói: "Không phải anh khá tin tưởng phong thủy huyền học sao? Bách tiên sinh gần đây vận khí không tốt, hôm nay tôi sẽ bói cho anh một quẻ."

Trong lòng Bách Hướng Vĩ hơi hoảng hốt, lờ mờ đoán ra được mục đích hôm nay Giang Chước đến gặp hắn, trầm giọng nói: "Không cần đâu."

Nói xong, hắn đứng dậy muốn đi, kết quả chân còn chưa kịp bước, đầu gối bỗng nhiên tê rần, vậy mà lại bị người ta một cước đạp thẳng về chỗ ngồi.

Hai năm nay hắn hot lên, bất kể đi tới đâu cũng được người khác nịnh bợ, lần đầu bị người ta đối xử như vậy, nhất thời ngẩn ngơ, che đầu gối nhìn Vân Túc Xuyên, nói: "Anh có ý gì?"

Vân Túc Xuyên thản nhiên thu chân về, cười hì hì nói: "Bách tiên sinh, có thể anh chưa biết, quẻ của người anh em tôi tính được gọi là quẻ Bá Vương. Loại quẻ này có một đặc điểm, đó chính là chỉ cần cậu ấy muốn bói, anh nghe được thì nghe, không muốn nghe cũng phải nghe."

Bách Hướng Vĩ tức đến đỏ mặt: "Nếu tôi nhất định muốn đi thì sao?"

Vân Túc Xuyên dùng giọng điệu khích lệ nói: "Anh cứ thử xem."

Bách Hướng Vĩ nghiến chặt răng, vẫn rất thông minh không lựa chọn đứng lên phát nữa.

Hắn không những sợ bị đạp, mà cũng là sau khi nói vài câu mới lập tức nhận ra Vân Túc Xuyên chính là vị phó giám đốc trong tin tức gần đây.

Giang Chước nói: "Túc Xuyên, Bách tiên sinh người ta là một đại minh tinh, có máu mặt lắm đấy, cậu cho chút mặt mũi đi."

Vân Túc Xuyên mỉm cười hỏi lại: "Minh tinh thì làm sao?"

"Minh tinh tốt lắm chứ, nhất cử nhất động đều được người khác chú ý, tùy tiện bịa ra mấy câu cũng có vô số fans tin tưởng, nhưng ngược lại, muốn biết tư liệu gì cũng rất dễ dàng tra ra."

Giang Chước nói: "Ví dụ như tôi biết Bách tiên sinh sinh năm Bính Dần, tháng bảy, sinh lúc mặt trời chưa mọc, lại vừa đúng va phải năm Kỷ Hợi, trên đường làm phúc gặp mưa gió, đợi hoa nở cành khô, bận rộn phiền nhiễu, đường số mệnh gặp tai ương, chứng tỏ năm nay anh không những có nạn, mà còn là nạn tình sắc."

Bách Hướng Vĩ bị ép ngồi ở đây, vốn cực kì kháng cự. Hắn nói như vậy trên weibo, chứ thực tế hắn chẳng tin vào huyền học số mệnh gì đó cả, chỉ cảm thấy Giang Chước đang mượn cái cớ này để uy hϊếp mình, nên quyết định dù đối phương nói gì hắn cũng sẽ không tỏ thái độ.

Kết quả nghe thấy mấy lời vừa rồi, Bách Hướng Vĩ giống như lập tức bị chọc trúng chỗ lo lắng thầm kín nào đó trong cuộc sống, trong lòng hắn thấp thỏm, không khỏi bị hấp dẫn sự chú ý.

Giang Chước nói: "Bách tiên sinh là người mệnh Mộc, đáng tiếc nhìn từ tướng mạo thì phúc đức eo hẹp, phước lộc có hơi tù túng, khó gặp quý nhân. Trong vận mệnh có trắc trở, sau trắc trở sẽ khô cạn, hình như hai năm nay số mệnh của anh không tồi, tài nguyên tốt, có người nâng đỡ, thật tình lại không biết người nâng đỡ anh, cuối cùng cũng sẽ là người hủy hoại anh."

Cậu nhìn chăm chú vào mặt Bách Hướng Vĩ, đáy mắt hiện lên chút ý cười chắc chắn: "Hơn nữa chỗ cung vợ chồng phía bên phải có một nốt ruồi, hai bên không đối xứng, người nâng đỡ anh, là một người phụ nữ lớn tuổi hơn anh."

Đoán mệnh xem tướng đối với Giang Chước mà nói, đó là kĩ năng cơ bản luyện tập từ hồi nhỏ, từng lời nói ra, Bách Hướng Vĩ cảm thấy sau lưng mình không biết từ bao giờ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, bị gió thổi qua một cái, lạnh lẽo thấu tận tim.

Hắn dựa vào kĩ năng diễn xuất hơn người, tốt xấu gì cũng không để lộ ra thần sắc hoảng hốt lên mặt, chỉ nói: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Hắn hỏi người ta muốn nói cái gì, thật ra cũng chỉ là tự bản thân muốn nghe.

Giang Chước một tay gác lên ghế tựa, một tay đặt trên bàn, trong tay đùa nghịch chiếc đũa, thản nhiên nói: "Đương nhiên là muốn nói về, quan hệ bao dưỡng của... Anh và người mẹ kế Tống Nhã Huyên của tôi."

Sắc mặt Bách Hướng Vĩ đột ngột biến đổi.