App Livestream Thành Tinh

Chương 15: Giăng Bẫy

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Đương nhiên, video theo dõi chỉ là chứng minh một phần, không thể đại diện hoàn toàn cho việc phong thủy của Cảnh Việt Sơn Trang có vấn đề. Trong những tiếng khen ngợi và cảm thông dành cho Giang Chước, thì trong cuộc sống của cậu vẫn có đốm đen như cũ.

Bọn họ không chỉ nghi ngờ tính chân thực của video theo dõi, mà còn chuyển trọng điểm tranh cãi về việc đất tuyệt hậu của Giang gia, hơn nữa còn có rất nhiều người, ngay cả tình hình liên quan tới Giang Thần Phi, bố của Giang Chước cũng bị đào bới ra.

Giang Thần Phi giữ chức ở cục tình báo đặc biệt của quốc gia, lúc Giang Chước ba tuổi thì ông bất ngờ bỏ mạng trong một lần làm nhiệm vụ, lúc đó đang giữa lúc cấp bách, cho nên tang lễ làm vô cùng đơn điệu.

Theo như lời kể của những đội viên cùng tham gia hành động với Giang Thần Phi, lúc đối mặt với nguy hiểm, ông vứt bỏ đồng đội lâm trận bỏ chạy, tuy rằng cuối cùng vẫn không thể bảo toàn tính mạng của bản thân, nhưng đây cũng là một hành vi vi phạm kỉ luật nghiêm trọng.

Dưới tình huống này, cho dù là còn sống quay về thì cũng sẽ bị xử chết, ngược lại lược đi một số trình tự điều tra cụ thể, cho nên người biết nội tình không nhiều.

Một số thánh bàn phím* bắt đầu nhao nhao kéo thành đàn chế giễu, nói "Cha nào con nấy", vốn nghĩ rằng có thể kích thêm một cú vào danh tiếng của Giang Chước, kết quả lại đợi được là ngôn luận liên quan tới nhân viên công chức nhà nước nên bị loại bỏ, những người có tài khoản phát ngôn vô cùng kịch liệt đều bị cấm.

* Gốc là Phún tử 喷子: Nghĩa đen là bình xịt, bình phun. Còn nghĩa bóng là một từ lóng sử dụng trên internet, ám chỉ kẻ đăng các thông điệp gây tranh cãi tại một cộng đồng trực tuyến, với mục đích gài bẫy để những người dùng khác xúc động hay bị kích động và phản ứng lại với mục đích giải trí hoặc có động cơ khác.

***

Lúc này, cuộc tranh cãi lại bị một tin tức khác đè xuống...

【Vân Túc Xuyên ngủ đêm ở "Nhà ma" tâm tình tốt, thử thách ở lần nữa để cổ vũ bạn bè】

Ban đầu lúc livestream,cư dân mạng vì vấn đề góc độ nên chỉ nhìn thấy Giang Chước mỉm cười, nhưng lại không biết người ngồi ở khán phòng là ai, hình ảnh trên tin tức lần này là được chụp từ bên sườn mặt của Vân Túc Xuyên, ngược lại giải thích nghi hoặc cho những người không ở hiện trường.

Không ít người biết về Thải Đình Song Bích gào khóc hu hu, không phải bọn họ dùng ánh mắt hủ để nhìn tình đồng chí, mà thật sự là phần lớn các thiếu nữ FA hay đã có đôi có cặp, đều không thể có được một hình tượng người bạn trai chu đáo quan tâm có tình giống "Bạn tốt" nhà người ta!

Đáng ghét! Nhưng mà thích quá!

So với Giang Chước, Giang Duy thảm hơn nhiều, rõ ràng cũng là một chàng trai ngũ quan đoan chính, trả lời sai cũng chẳng sao, chủ yếu là còn mặc một thân y phục như thế nữa, thành công trở thành trò vui của mọi người.

Sau khi trận đấu kết thúc, hắn gần như chạy vội vào trong thay quần áo, thay xong nghe thấy có không ít người vây quanh Giang Chước nói chuyện, trong ngữ khí tràn đầy sự sùng bái. Giang Duy chỉ cảm thấy trong l*иg ngực giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy, nhịn cơn tức ngồi trong phòng nghỉ, muốn đợi những người kia đi hết thì mới ra ngoài.

Ngay trước đó không lâu, hắn còn đắc ý tràn trề nghĩ Giang Chước sắp xong đời rồi. Bây giờ anh ta đã không còn ông nội thiên vị làm chỗ dựa, lại cộng thêm áp lực của dư luận, căn bản không thể nào vựng dậy được cả cái Giang gia, từ bỏ hoặc đổi nghề chỉ là chuyện sớm muộn.

Đến lúc đó sẽ là ngày ngoi đầu dậy của Giang Duy, hắn vẫn luôn đợi cơ hội thuộc về mình đến, kết quả tâm tình quá nôn nóng nên nhất thời không bình tĩnh, lần này xem như đã bị Giang Chước bắt được sơ hở rồi.

Mấy ngày trước, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới loại tình huống này. Hai người cùng tham gia thi đấu, mắt thấy thanh danh của mình càng ngày càng xấu đi, nhân khí của Giang Chước lại mỗi ngày một tăng cao, Giang Duy thật sự thấy hoảng sợ rồi.

Hắn lấy điện thoại ra, vốn muốn xem xem đoạn video kia dẫn tới sóng gió gì, kết quả lại phát hiện ảnh chụp ban nãy đứng trên sân khấu của mình bị người ta chế thành meme, Giang Duy tức đến nỗi suýt nữa quăng điện thoại đi.

Hắn nhanh chóng gọi tới một dãy số, qua một lúc lâu sau bên kia mới bắt máy, đè thấp giọng "A lô" một tiếng, chính là Bách Hướng Vĩ.

Quả nhiên giống như Giang Chước suy đoán, hai người này đã quen biết nhau từ trước. Lúc thi đấu làm trò trước mặt người khác, Giang Duy đã sớm nghẹn một bụng tức giận, lúc này buột miệng chất vấn: "Bách Hướng Vĩ, anh có ý gì?"

Bách Hướng Vĩ đang trốn người khác để nghe điện thoại, vừa nghe thấy giọng điệu này của Giang Duy cũng hơi bực bội, nói: "Làm sao?"

Giang Duy nóng nảy nói: "Ở trên sân khấu tôi mất mặt như thế, người khác thì thôi, ngay cả anh cũng không biết nói vài câu giải vây cho tôi sao? Tôi phục thật rồi, điểm anh chấm cho Giang Chước hơn tôi rất nhiều, tại sao vậy? Hối hận rồi, muốn sang phe anh ta à!"

Lời này của hắn có phần cố tình gây sự, Bách Hướng Vĩ hít sâu một hơi, cũng chỉ có thể cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói: "Nói gì vậy? Trước lúc đó ngay cả weibo tôi cũng đăng rồi, chẳng khác nào trực tiếp xé mặt với cậu ta, cho dù bây giờ yên bình, thế chẳng nhẽ Giang Chước còn có thể xem tôi như bạn bè được sao? Tôi làm như vậy có ý đồ gì chứ?"

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Tôi hiểu hiện tại cậu thi không thuận lợi, tâm tình không tốt, nhưng trên sân khấu lúc đó trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể bất chấp đáp án của cậu sai, tôi còn cố nói là đúng chứ, như vậy dân mạng bàn luận lại càng khó nghe."

Thật ra Giang Duy cũng hiểu được đạo lí này, bằng không hắn cũng sẽ không nhịn được đến bây giờ mới trút giận với Bách Hướng Vĩ, hắn lập tức không vui "Hừ" một tiếng, thay đổi đề tài nói: "Bây giờ đoạn video kia tung ra rồi, anh tính thế nào?"

Bách Hướng Vĩ cũng đang nghĩ chuyện này, đối với nhân vật công chúng mà nói, rất nhiều chuyện vĩnh viễn càng nói càng sai, chuyện đã đến mức này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút kiêng nể Giang Chước, đã không còn dũng khí đối đầu chính diện với cậu như lúc ban đầu nữa rồi.

Giang Duy thấy hắn hồi lâu sau cũng không nói chuyện, liền nói: "Anh nên giữ vững lập trường. Người đầu tiên nói Cảnh Việt Sơn Trang có ma quỷ rõ ràng là anh, bây giờ lại có đoạn video không biết thật giả tung ra, còn anh thì cứ ấp a ấp úng, ngược lại sẽ để người khác nắm được sơ hở."

Lời này khiến Bách Hướng Vĩ hơi khó chịu, giọng điệu của Giang Duy như kiểu tất cả phiền phức đều do một mình mình gây nên vậy, nhưng hắn là vì ai?

Bách Hướng Vĩ nói: "Tôi biết rồi."

Hắn lại hỏi một câu: "Vậy mấy chuyện giội nước sôi, còn có công nhân kiến trúc... Sẽ không lưu lại sơ hở gì chứ?"

Giang Duy lạnh lùng nói: "Về mặt này cho dù anh không tin tưởng tôi, thì cũng nên hiểu rõ bản lĩnh của mẹ tôi, tất nhiên sẽ không để lại sơ hở gì rồi, làm tốt chuyện của anh là được."

Hắn nói xong liền tắt máy.

Sau khi video giám sát của tiểu khu Cảnh Việt được tung ra, không biết đã bị cư dân mạng phát đi phát lại bao nhiêu lần, còn dùng không ít kĩ thuật để tiến hành kiểm tra và phân tích cặn kẽ tỉ mỉ, chứng minh đây thật sự không phải là video cắt ghép.

Như vậy mà nói, câu đố cây cỏ khô chết đã được giải thích, luật sư của Giang gia, Vương Thụ Kì bày tỏ đã báo án, nhất định sẽ truy cứu tới cùng những người giội nước sôi vào bồn hoa.

Như vậy Cảnh Việt Sơn Trang rốt cuộc có ma quỷ thật hay không, câu trả lời của Bách Hướng Vĩ là rất quan trọng, dù sao trong trường hợp đã có một chứng cứ không thành lập, lời của hắn liền trở thành chứng minh duy nhất.

Có fans ủng hộ, cũng có người nghi ngờ, đúng vào lúc các kiểu tin tức ồn ào náo nhiệt bay đầy trời, sau khi chương trình kết thúc, phóng viên tại cuộc thi "Tìm kiếm người vượt qua" tìm đến Bách Hướng Vĩ, cũng nêu ra câu hỏi về vấn đề này với hắn.

Bách Hướng Vĩ không trốn tránh hay lấp liếʍ như mọi người suy đoán, hắn hướng về phía micro và camera nói rõ ràng rành mạch: "Tôi mua nhà trước, sau đó mới cảm thấy không đúng, sau đó Cảnh Việt Sơn Trang mới xảy ra chuyện cây cỏ khô chết. Chuyện này không có quan hệ gì với những lời tôi nói trước đó cả, cho nên là thật hay giả đều sẽ không ảnh hưởng tới thái độ của tôi."

Mắt phóng viên đều phát sáng, vội vàng truy hỏi: "Cho nên ý của Bách tiên sinh là, vẫn kiên trì như cũ cho rằng phong thủy của Cảnh Việt Sơn Trang có vấn đề sao?"

Bách Hướng Vĩ thản nhiên nói: "Nhà ở đó, chỉ có người tự mình tới trải nghiệm mới có quyền phát ngôn, là một người tiêu dùng, tôi cho rằng tôi có quyền và lợi ích hợp pháp bảo vệ chính mình. Nhà cũng đã trả rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói, chỉ một đoạn video giám sát, chẳng nói lên gì cả, quan điểm ban đầu của tôi thế nào, bây giờ vẫn là như thế."

Cư dân mạng vốn cho rằng nếu đã có video theo dõi làm chứng cứ rồi, vậy Bách Hướng Vĩ rất có thể cũng đang nói dối, mọi người đều đoán rằng hắn ta nhất định sẽ không dám ra mặt lên tiếng. Kết quả không ngờ Bách Hướng Vĩ trả lời nghiêm túc và thản nhiên như vậy, trong lúc nhất thời những bài post mắng Bách Hướng Vĩ cũng bị xóa bỏ rất nhiều.

Theo đà như vậy, cũng đồng nghĩa với việc khiến nhiều người lần nữa nghi ngờ về độ thật giả của đất tuyệt hậu, hiệu quả thanh minh to lớn của video theo dõi bị giảm đi đáng kể.

"Bách Hướng Vĩ debut nhiều năm như vậy rồi, tiếng xấu cũng rất ít, có thể thấy anh ta là người vô cùng giữ mình trong sạch, không thể nào vì muốn trả một căn nhà mà bịa ra chuyện ma quỷ đâu chứ? Dù sao đi nữa thì tui vẫn cảm thấy lời anh ta nói đều là sự thật."

"Nói thẳng ra chuyện này tin hay không cũng chả liên quan, cũng không phải là không mua nhà của Giang gia thì sẽ phải ngủ ngoài đường, làm gì phải mạo hiểm thế nhỉ?"

"Lầu trên nghĩ nhiều rồi, chung cư nhà họ là chung cư cao cấp, người bình thường không mua nổi đâu."

"Làm fan ca ca nhà tui cũng được sáu năm rồi, mới đầu vì nhan sắc sau đó vì nhân phẩm, mọi người tin tôi, Bách Hướng Vĩ là người vô cùng chính trực lương thiện, anh ấy chưa bao giờ biết nói dối cả."

Bách Hướng Vĩ lướt bình luận dưới đoạn phỏng vấn của mình tung ra, mắt thấy hướng bình luận có lợi cho mình chiếm đa số, cũng khẽ thở ra một hơi.

Sóng gió trước mắt coi như đã êm xuôi, nhưng trong lòng hắn vẫn chẳng yên ổn chút nào, dù sao thì chuyện này vẫn chưa xong, Giang Chước có thể lấy được đoạn video này, trong tay không biết còn con át chưa lật nào không.

Bách Hướng Vĩ nhớ lại hôm nay lúc trên sân khấu, hắn nêu lời nhận xét xong Giang Chước nhìn hắn cười một cái, tự dưng trong lòng có hơi chột dạ.

Hắn đang suy nghĩ thì cửa xe mở ra, bác tài ngồi vào ghế lái, đưa một tờ giấy gấp gọn gàng cho Bách Hướng Vĩ, nói: "Bách tiên sinh, cái này là một chàng trai nhờ tôi đưa cho anh."

Bách Hướng Vĩ hơi bực mình nhíu mày lại. Hắn là một minh tinh, bình thường nhận quà của fan đến mỏi cả tay, sớm đã không thấy mới mẻ nữa rồi, huống hồ bây giờ Bách Hướng Vĩ căn bản cũng chẳng có tâm tình, vừa nói "Anh đưa cho tôi làm gì?", vừa thuận tay đón lấy mở ra xem.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết hai chữ "Giang Chước" như rồng bay phượng múa, kèm theo bên dưới là một dãy số điện thoại.

【Khiến Bách Hướng Vĩ cảm thấy hối hận vì lời đồn hắn tạo ra】 – Nhiệm vụ livestream kế tiếp sắp lên sóng.

Sau khi trận đấu thứ hai kết thúc, các giáo viên dẫn đội trở về thông báo cho các tuyển thủ trường mình về trận đấu tiếp theo.

Vì trận đấu thứ ba sẽ để mọi người cùng lên sân khấu, tiến hành sắm vai nhân vật, do vậy ban tổ chức cần bố trí sân khấu, thời gian tổ chức trận đấu định vào hai ngày sau.

Các tuyển thủ đang nghe thông báo, khán giả đã tản dần đi, Vân Túc Xuyên đứng dưới một gốc cây bên ngoài hội trường chờ Giang Chước đi ra, mắt liếc thấy cách đó không xa có ánh đèn chiếu tới.

Anh đứng không nhúc nhích, hơi nghiêng người.

Trong chốc lát, có ba người cùng chạy tới chỗ Vân Túc Xuyên. Trên cổ người đi đầu có đeo camera, rõ ràng là một phóng viên, vẻ mặt cực kì mất tự nhiên, theo sau gã còn có hai vệ sĩ mặc thường phục.

Tên vệ sĩ bên phải thấp giọng nói: "Thiếu gia, đây là Tôn Ba, phóng viên của giải trí Hoành Thiên, vừa nãy chụp ảnh cũng chính là hắn."

Vân Túc Xuyên nói: "À, hóa ra là phóng viên Tôn, người như tên gọi, ngưỡng mộ đã lâu."

Tôn Ba: "..."

Vân Túc Xuyên nói: "Tôi ấy à, hơi bị hướng nội, không thích bị người khác chụp ảnh đâu. Hôm qua đã đánh tiếng với cánh truyền thông rồi, mong bọn họ đừng đưa tin tức gì khi chưa thông báo cho tôi, sao hôm qua Trương Phong Niên đã nói đồng ý rồi, hôm nay lại cử phóng viên dưới trướng chạy tới đây vậy? Chẳng nhẽ hắn thầm mến tôi à?"

Vân Túc Xuyên "Xí" một tiếng, bất cần đời nói: "Cái tên biếи ŧɦái này."

Trương Phong Niên trong lời của Vân Túc Xuyên chính là ông chủ của giải trí Hoành Thiên, Tôn Ba vừa nghe vậy đã hoảng sợ, biết Vân Túc Xuyên đã sớm biết tỏng rồi.

Tôn Ba hành nghề này đã mười năm, là một phóng viên lâu năm dày dặn kinh nghiệm, trước giờ chưa từng thất bại. Lần này Vân Túc Xuyên đột nhiên về nước, tỏ lập trường rõ ràng đứng về phía Giang Chước, không biết bên trong có dính dáng gì đến lợi ích không, nếu thật sự có thể moi ra được tin tức gì, thì cho dù đăng ở tờ báo nhỏ không nổi lên, khi bán ra cũng có thể là một vụ mua bán lớn.

Căn cứ vào suy tính này, Tôn Ba dưới sự chỉ đạo của cấp trên tới đây theo gót Vân Túc Xuyên, vốn hắn đã rất cẩn thận rồi, kết quả không ngờ lần này ra trận bất lợi, vừa đến đã bị người ta tóm rồi.

Hắn muốn giải thích vài câu, nhưng ảnh chụp vẫn còn trong camera, căn bản không có đường chối cãi, hắn hơi do dự, nói: "Vân tiên sinh, tôi không có ác ý, chỉ là đi ngang qua đúng lúc gặp được anh, nên tiện tay chụp vài tấm... Lần sau tôi không chụp nữa."

Vân Túc Xuyên hơi mỉm cười, khôn tỏ rõ ý kiến: "Máy ảnh mua bao nhiêu tiền?"

Tôn Ba hơi ngẩn ra, theo ý thức nói: "7500..."

Vân Túc Xuyên đầu cũng chẳng thèm quay lại, chỉ đạo: "Đền tiền cho hắn, đập máy ảnh đi."

Trong máy ảnh của Tôn Ba ngoại trừ ảnh chụp của Vân Túc Xuyên và Giang Chước, thì còn có ít ảnh của các minh tinh khác chưa kịp tung ra, nghe thấy lời của Vân Túc Xuyên thì hoảng sợ, vội vàng che chở máy, nói: "Đợi chút! Đợi chút!"

Chẳng ai thèm nghe hắn, camera bị đập mạnh xuống mặt đất, vỡ tan.

Tôn Ba đau lòng muốn chết, nếu không phải vẫn kiêng dè thân phận của Vân Túc Xuyên, hắn thật sự muốn xông lên cắn anh.

Tôn Ba lớn tiếng nói: "Chuyện này tôi sẽ về báo lại với Trương Tổng."

Vân Túc Xuyên hơi mỉm cười, nói: "Cứ việc. Anh nói với hắn ta, muốn kiếm lợi từ chỗ tôi, không có cửa đâu. Nhưng nếu còn muốn tìm đường kiếm tiền, thì cẩn thận nghĩ kĩ xem nên xin lỗi tôi thế nào mới khiến tôi nguôi giận đi."

Tôn Ba ngẩn ra, Vân Túc Xuyên không nói thêm nữa, phất phất tay ý bảo hắn cuốn xéo.

Đợi Tôn Ba rời đi xong, anh nói với vệ sĩ: "Các anh cũng không cần đi theo tôi nữa, về hết đi. Xử lí sạch sẽ cái máy ảnh rách này, rồi nói với Daniel, chuyện tình cảm của Phùng Chính Giai với Tưởng Dị đã bị người ta chụp được rồi, để hắn nghĩ xem xử lí thế nào."

Lời này vừa nói ra, ngay cả vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp cũng phải kinh ngạc.

Phùng Chính Giai và Tưởng Dị trong lời của Vân Túc Xuyên đều là nghệ sĩ của công ty điện ảnh truyền hình Vân Thị, Daniel là người đại diện của bọn họ. Hai người bình thường thoạt nhìn xuất hiện cùng nhau không nhiều, hơn nữa đều là nam, kết quả Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng nói ra câu "Chuyện tình cảm của bọn họ", vệ sĩ còn tưởng mình nghe nhầm.

Nếu chuyện này thật sự bị tung ra ngoài, vậy chắc chắn sẽ là một tin lớn, cũng chẳng biết sao Vân Túc Xuyên lại biết tin này, lại làm sao biết Tôn Ba đã chụp được ảnh liên quan tới chuyện này.

Ông chủ nhỏ không thích nói lời vô nghĩa, vệ sĩ thức thời không hỏi nhiều, đáp lại một tiếng rồi rời đi.

Ở bên kia, sau khi Giang Chước giải tán đội, thấy đã không còn sớm nữa, đoán chắc Vân Túc Xuyên vẫn chưa đi, liền vội vàng ra cổng. Ra bên ngoài nhìn, quả nhiên nhìn thấy đối phương đang đứng bên cổng chờ mình.

Giang Chước thấy Vân Túc Xuyên ngồi xổm đưa lưng về phía mình, cũng không biết anh đang làm gì, liền đi qua xem, phát hiện anh đang cầm một cái lạp xưởng, đút cho một con chó hoang nhỏ không biết chạy từ đâu đến.

Giang Chước đứng bên cạnh Vân Túc Xuyên, khom người xuống sờ đầu chú chó: "Yo, còn giả vờ có lòng tốt cơ đấy."

Vân Túc Xuyên thấy cậu đến, cũng không kinh ngạc, đút nốt miếng cuối cùng cho chú chó, sau đó vỗ vỗ tay nói: "Chủ yếu là trông giống cậu, mình vừa nhìn đã thích."

Giang Chước nhấc chân, dùng mũi chân đá nhẹ vào lưng anh, cười mắng: "Cút đi."

Cậu mắng thì mắng, nhưng vẫn duỗi tay kéo người ta đứng lên, hỏi: "Sao cậu lại tới đây, vừa mới về nước không có việc cần làm à?"

"Cũng ổn, tạm thời không bận."

Vân Túc Xuyên khoác tay lên vai cậu: "Muốn xem xem cậu thi đấu thế nào, nên nghĩ cách trà trộn vào nhìn chút. Đi, chúng ta đi ăn cơm."

Hắn vừa nói, vừa như làm ảo thuật móc ra một chai nước, quơ quơ trước mặt Giang Chước: "Muốn không?"

Giang Chước đúng thật hơi khát, mắt sáng lên, đón lấy chai nước, uống một hơi hết nửa chai, sau đó ném lại cho Vân Túc Xuyên, Vân Túc Xuyên trực tiếp uống hết nửa chai còn lại, vứt chai đi.

Hai người chào tạm biệt chú chó nhỏ đã ăn no lạp xưởng kia, rồi cùng nhau đi ăn cơm.

Chứng cứ liên quan trong tay cũng đã tung ra, bọn họ cũng phải bàn bạc thêm chút chuyện, vì thế tìm một quán KFC gần đó đi vào.

Kết quả Vân Túc Xuyên đi đằng trước vừa mở cửa ra, Giang Chước đã thấy hai cái đùi gà vàng rộm bóng loáng trong khay được bưng ra cho bàn nào đó, nó kêu to: "Các em nhỏ trong KFC đừng đi nhé, lăn bột nhúng trứng mang đi chiên, đầu bếp ở cách vách thèm phát khóc rồi đấy!"

Giang Chước: "..."

Cậu túm lấy Vân Túc Xuyên, thành khẩn nói: "Đổi quán khác đi."