Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Ngu Khâm cũng xuất hiện ở sảnh lớn.
Trần đại ca thức thời bưng đĩa màn thầu rời đi, nhường lại vị trí cho bọn họ.
Yến Vân Hà cho rằng Ngu Khâm sẽ không ngồi cùng hắn, không nghĩ tới đối phương thế nhưng hướng hắn đi tới, còn hoàn hảo ngồi trước mặt hắn.
Ngu Khâm chỉ bưng một bát cháo, khi thìa đưa lên môi thì thầm nói: "Có chuyện."
Bát cháo sứ che bờ môi của hắn lại, người ngoài không thể thấy rõ hình dáng của miệng khi phát âm.
Yến Vân Hà cắn màn thầu: "Quả thật, đêm qua thật sự tới quá nhanh." hắn không cần che môi, chỉ vì vị trí hắn chọn là ở trong góc, quay lưng về phía mọi người.
Ngu Khâm liếc mắt nhìn hắn, Yến Vân Hà bóc nửa quả trứng vịt muối ném vào trong bát của hắn ta: "Đừng trừng ta mà, cứ để bọn họ hiểu lầm là tốt rồi."
"Ta muốn biết, ngoài thái hậu và bệ hạ, còn có ai có thể quan tâm đến ta và ngươi nhiều như vậy."
Hết thảy đều quá mức trùng hợp, vừa mới vào khách điếm liền đυ.ng tới khách tiêu khách giang hồ, đúng lúc biết được tình hình vân Châu.
động tĩnh của Hắn và Ngu Khâm xảy ra chưa bao lâu, tiểu nhị đến noi như rất đúng lúc.
Nhưng khi hắn tiễn Trần đại ca trở về phòng, người này đã say đến nỗi bước đi đều không vững, làm sao vừa nghe đến động tĩnh là có thể nhanh chóng chạy tới liền.
Sáng nay hắn cố ý lựa chọn khoảng thời gian ít người xuống lầu, đúng như dự đoán lại gặp Trần đại ca.
Đối phương không nói ra hộ tống hắn đi vân châu, nhưng biểu hiện lo lắng lại quá mức khoa trương, nhưng tất cả sự trùng hợp tối hôm qua đến sáng nay, đối với Yến Vân Hà mà nói đã đủ nghi ngờ rồi.
Trần đại ca tiết lộ tin tức nếu như không phải giả, có người sau lưng muốn thông báo tình hình Vân Châu cho bọn hắn biết.
Việc này và cái chết của công bộ thị lang Triệu Tường có liên quan gì nhau, hay là có dính lứu gì đến 300 kiện hoả súng.
Triệu tường thật sự đơn giản chỉ vì buôn lậu hỏa súng cho nên mới bị diệt khẩu? Hay là Hay là hắn buôn lậu thứ nguy hiểm hơn nên mất mạng.
nghĩ nhiều cũng vô dụng, huống hồ trước mặt không phải thông suốt mọi sự, ở đây có thống lĩnh cẩm y vệ người nắm trong trong đủ loại bí mật của quan lại hay sao?
Yến Vân Hà nuốt hai ngụm màn thầu, nhướng mi nhìn Ngu Khâm, suy nghĩ không biết nên nói như thế nào.
nhìn tới nhìn lui, Yến Vân Hà nhìn đến thất thần, Chỉ vì Ngu Khâm tướng ăn vô cùng nhã nhặn, không chỉ khiến Yến Vân Hà hoài nghi, người này từ nhỏ học lễ tiết có phải rất ít bị thước quất không, thế cho nên hiện tại nhất cử nhất động cảnh đẹp ý vui như vậy.
Yến Vân Hà là con cháu xuất thân danh môn bát kinh, tham gia quân doanh đã 8 năm, lễ tiết dùng bữa sớm đã cuốn theo chiều gió rồi.
Cũng không có biện pháp, cả ngày ăn cơm với một đám quan quân, chỉ cần động tác ăn cơm chậm vài giây thôi, đừng nói là đồ ăn, ngay cả cháo trắng cũng không còn mà húp.
Yến Vân Hà dùng khăn xoa xoa miệng, miễn cưỡng tìm về khí phách của con nhà thế gia công tử, vừa định mở miệng liền thấy Ngu Khâm buông thìa: "Ngươi định thế nào."
"Cái gì?" Yến Vân Hà không hiểu.
Ngu Khâm khi ăn khi ngủ sẽ không nói chuyện, muốn nói chuyện cùng Yến Vân Hà, phải dừng bữa ăn lại: "Người Khả nghi."
Yến Vân Hà tò mò Ngu Khâm sẽ xử lý như thế nào: "Ngươi cảm thấy sao."
Ngu Khâm không nói chuyện, chỉ đem đao đặt ở trên bàn, ý tứ thực rõ ràng, đó là gϊếŧ.
Yến Vân Hà bất đắc dĩ: " Chúng ta rốt cuộc là ai đi qua chiến trường, làm gì mà chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ."
Ngu Khâm không đồng ý nói: "Lời đồn đãi Đêm qua không thể truyền đến kinh thành được, nếu để cho bọn họ đi theo, về sau sẽ có phiền phức."
sao Ngươi biết gϊếŧ lần này, sẽ không người thứ hai ?" Yến Vân Hà phản bác nói.
Hắn hiểu được Ngu Khâm Đều không phải sợ lan truyền tin đồn hai người đoạn tụ chia đào (có thể tìm hiểu chuyện mối tình chia đào Vệ Linh Công). Mà là thân là cẩm y vệ Chỉ huy sứ Ngu Khâm không thể cùng với đề đốc trại thần cơ vừa nhậm chức Yến Vân Hà có bất kỳ quan hệ nào cả.
không đề cập đến chức vị cao của bọn họ, lập trường bất đồng, nếu thật là có nửa phần xích mích, chỉ là nghi ngờ thôi cũng đủ rắc rối rồi.
Yến vân hà bưng chén trà lên, thổi tắt ngọn nến bên cạnh.
sáng sớm Vào đông một mảnh mờ mịt, ánh lửa bị nước dập tắt, góc ngồi của bọn họ lập tức chìm vào bóng tồi.
Trong làn khói xanh bốc lên, một tia nắng sớm xuyên qua mây, muộn màng rơi trên lông mày của Diêm Vân Hà: "Ngu đại nhân trong kinh thành ai chẳng biết ngươi ta thủy hỏa bất dung, nếu thực sự có lời đồn như vậy, đừng nói là trong cung ngay cả bản thân ngươi nghe xong cũng sẽ cảm thấy buồn cười đến cực điểm."
Lòng người nhìn chăm chú vào đôi mắt có chút mỉa mai, sắc bén như đao vàng, dường như có thể cắt toạc lòng người.
"Yến đại nhân trong lòng hiểu được thì tốt." Ngu khâm nhăn mày nói, đứng dậy bưng bát lên xoay người rời đi.
Yến vân hà ngẩn người: " sao thế, ngươi ăn xong rồi đấy à?"
Ngu khâm cũng không để ý tới hắn, lập tức rời đi.
Yến vân hà xấu hổ cắn ngụm bánh bao : "Chẳng lẽ ngay cả bữa sáng cũng không có tiền sao?"
Sau khi Dùng cơm xong, Sau khi ăn cơm xong, hai người tiếp nhận con ngựa đã được ăn no nê và lười biếng từ lão nhị, chuẩn bị một ít lương khô để tiếp tục lên đường.
Quả nhiên dọc theo đường đi cảm giác được phía sau có người theo dõi, yến vân hà coi như không biết, hắn không muốn hành động hấp tấp trước khi đối phương lộ ra mục đích của mình.
Bởi vì có người theo dõi bọn họ không thể không gia tăng tốc độ, không đi đường lớn chuyển đi đường nhỏ.
Khi họ đi qua khu rừng, trời tối dần, ngựa đã mệt, cách đó không xa có một ngôi chùa đổ nát, nên cả hai quyết định nghỉ ngơi trong chùa qua đêm.