Âm Mưu Dơ Bẩn

Chương 23

Sau đó, đạp văng cửa xông vào phòng, đúng lúc gặp Yến Vân Hà đang thắp nến.

Trần đại ca tiến lên sờ soạng Yến Vân Hà, mắt sắc phát hiện cái lổ tai hắn đổ máu: " Hiền đệ, vậy mà có lưu manh ban đêm đánh úp ngươi!"

Tiểu nhị cùng một nhóm đi vào, ngoài cửa có mấy người đang chen chúc hóng chuyện.

Sau khi ánh mắt mọi người quét khắp phòng một phen, đều dừng lại tập trung nhìn cái giường sụp xuống kia.

Tiểu nhị kinh hô một tiếng: "Trời ơi, chưởng quầy sẽ đau lòng chết mất, chiếc giường gỗ lê thượng hạng bị hư mất rồi!"

Lúc này Ngu Khâm chậm rãi xốc rèm giường lên, từ trên nửa chiếc giường vẫn chưa sụp xuống đứng lên đi ra.

Không khí im lặng đến chết người, tiếng thở dài của Tiểu Nhị cũng ngừng lại, nhóm người nhiều chuyện ngoài cửa đang vươn dài cổ hóng chuyện, Trần đại ca hết nhìn Ngu Khâm rồi lại nhìn Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà bị thương trên mặt và những vết đỏ không rõ ràng trên cổ, mà Ngu Khâm thì y phục không chỉnh tề.

Lại nhìn chiếc giường lớn bị sập, khuôn mặt đen của Trần đại ca đỏ bừng.

Hắn chân tay luống cuống buông bả vai Yến Vân Hà ra, từng bước lùi về phía sau: "Là đại ca lỗ mãng , đại ca thật sự là không biết!"

Ngược lại với khuôn mặt đỏ bừng của Trần đại ca, mặt của Yến Vân Hà xanh mét: " Không phải như huynh nghĩ đâu!"

Trần đại ca mặc kệ hắn, xoay người bắt đầu xua đuổi người xem: "Nhìn cái mà nhìn, chưa thấy nam nhân đánh nhau trên giường bao giờ hả!"

Yến Vân Hà tuy rằng thực cảm tạ Trần đại ca nói ra sự thật

Nhưng lời này nói ra hình như trở nên càng kỳ quái hơn?"

Sau khi đuổi mọi người ra ngoài, Trần đại ca vui lòng đóng cửa cho hai người họ.

Nhìn trò hề lố bịch này, Yến Vân Hà cảm thấy thái dương đau nhói.

Hắn tức giận nhìn chăm chú vào tên đầu sỏ gây nên, Ngu Khâm thế nhưng còn có tâm tư lau sạch đao, còn dùng áo ngoài của hắn.

Yến Vân Hà đoạt lấy quần áo của chính mình, kiểm tra xem có hư hại gì không sau đó mặc vào: "Giờ thì hay rồi, cả khách điếm đều biết ta và ngươi đánh nhau trên giường rồi, còn đánh đến sập giường! Ngươi khiến ta ngày mai làm sao ra ngoài gặp người khác?"

Ngu Khâm lạnh nhạt nói: " Bất quá là lời đồn nhảm thôi, hà tất phải để ý."

Yến Vân Hà tức giận khi nhìn bộ dạng bình tĩnh của hắn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngu Đại nhân, ngài không nghe Tiểu Nhị nói à, cái giường này là gỗ cây lê tốt sao?"

Động tác rút dao của Ngu Khâm dừng lại, vẻ mặt hắn ta có chút cứng ngắc.

Yến Vân Hà cười nói: "Bất kể như thế nào, cũng phải tốn 180 lượng. Một mình ta không thể trả tiền được."

Ngu Khâm nắm chặt vỏ đao, hồi lâu mới nói: "ghi sổ nợ đi."

"Ta biết, phải đợi quay về kinh cùng nhau trả nợ." Nhìn thấy biểu tình Ngu Khâm, Yến Vân Hà phát hoả: "Yên tâm, món nợ này ta sẽ hảo hảo mà nhớ kỹ, thực ra không được, bổng lộc mấy tháng dự chi cho hộ bộ của Ngu đại nhân, chỉ cần ăn ít đi mấy tô mì, thế nào cũng đủ sức trả chứ!"

Ngu Khâm khẽ mím môi, thô lỗ nói: "Xong việc thì đi ra ngoài."

Khi Yến Vân Hà đi ra khỏi phòng, hắn mới nhớ ra giường đã sập, Ngu Khâm ngủ ở đâu?

Nhưng vào thời điểm như vậy, gọi hắn quay đầu lại chẳng phải sẽ là bên yếu thế, tuyệt đối không thể. Yến Vân Hà bực bội quay về phòng, nhưng cuối cùng vẫn trằn trọc trở mình cho đến nửa đêm mới ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, hắn xuống lầu sớm trả tiền giường cho chủ tiệm, không để ý tới vẻ mặt ánh mắt của chủ tiệm, hắn hỏi: " Cái vị kia đi cùng ta có xuống dùng bữa không?"

Chưởng quầy lắc đầu, Yến Vân Hà đã cầm hành lý, thuận tiện thanh toán tiền phòng.

Chưởng quầy gảy bàn tính: "Tối hôm qua vị khách quan kia dặn không cần đưa cơm, cho nên phân tiền cơm này không cần trả, nhưng trong điếm thiết đãi không chu toàn, khách quan không quá vừa lòng?"

Yến Vân Hà vừa nghe liền đã hiểu, Ngu Khâm đây là phân rõ rạch ròi cùng hắn, sợ chiếm tiện nghi của hắn.

Đồ ăn sáng Khách điếm rất đơn giản, cháo trắng cùng màn thầu.

Yến Vân Hà tuy rằng chỉnh chu, nhưng hắn có thói quen tốt , đó là không kén ăn.

Trong khi hắn ăn sáng, Trần đại ca cũng đứng dậy và ngồi bên cạnh hắn với một chồng bánh hấp: "Hiền đệ, sao đệ dậy sớm vậy?"

Yến Vân Hà thấy hắn nháy mắt ra hiệu, suýt nữa màn thầu mắc kẹt trong họng hắn rồi.

Ăn cháo trắng tặng mà thầu, Yến Vân Hà mới nói: "Trần đại ca sao cũng dậy sớm vậy, phải đi sao?"

Trần đại ca gật đầu nói: " Thời gian Ước định lập tức sắp tới rồi, kiện hàng này phải giao gấp nếu không đại ca cũng có thể hộ tống ngươi đi Vân Châu tìm muội tử của ngươi."