Đề Mộ quay mặt sang chỗ khác để né tránh hơi thở nóng bỏng của anh, sự thân phận của anh giống như một cơn cuồng phong bão tạp thổi quét qua, mỗi một câu một chữ đều khiến người ta vô cùng kinh hãi.
“Tiên sinh, ngài cũng có thể lựa chọn một cuộc sống bình thường.” Cho đến tận bây giờ, cô cũng không thể hiểu được tại sao anh lại phải cấu kết cùng với byzan và một đám thiếu gia, sau đó bổ sung thêm một câu: “Nếu anh bằng lòng.”
Nghe thấy câu nói này của cô, Hoắc Cảnh cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt mệt mỏi, anh đứng dậy, đi đến bên cánh cửa sổ sát đất nơi có ánh nắng rực rỡ chiếu vào, đút hai tay vào túi quần, hỏi lại: “Một cuộc sống bình thường sao? Nó là cái gì? Mẹ anh cũng muốn sống một cuộc sống bình thường với ba anh, nhưng chẳng phải bây giờ vẫn phải sống dưới thành trì trên không trung do một tay ba anh tạo ra sao?”
Đề Mộ nhìn về phía sống lưng thẳng tắp của anh, rũ mắt nói: “Ít nhất mẹ anh cũng rất hạnh phúc.”
“Đúng vậy, mẹ anh rất hạnh phúc.” Qủa thực, con trai ruột của bà không hề nghi ngờ gì về chuyện này: “Bà ấy vĩnh viễn không cần biết Yangon đã ném hậu quả của việc đàm phán thất bại cho ba anh như thế nào, cũng không cần biết cuộc bạo loạn quân sự lần này nghiêm trọng như thế nào, ngày ngày sống trong sự yên bình giả dối cho ba anh dệt nên, suốt cả mười mấy năm trời.”
Trên khuôn mặt yêu kiều của người thiếu nữ hiện lên sự dịu dàng: “Ba anh thực sự rất yêu bà ấy.”
“Tình yêu chỉ là một loại bù đắp khác mà thôi, bù đắp mẹ anh đã buông bỏ hết tất cả mọi thứ ở trong nước để sống cùng với ông ấy, bù đắp cho bốn đứa trẻ bọn anh phải sống một cuộc sống vặn vẹo như thế này.”
Lúc nhỏ khi đến nhà ông nội Ôn ngủ qua đêm, để dỗ dành mấy đứa nhóc bọn họ ngủ, ông nội đã kể cho bọn họ nghe câu chuyện tình yêu của ba mẹ vào thời niên thiếu.
Thực ra câu chuyện này cũng không lãng mạn lắm, lúc còn nhỏ, mỗi lần nghe anh đều sẽ ngủ thϊếp đi, ngoại trừ khi ông nội kể đến cuộc đối đầu giữa ba mà Ades, anh mới có thể xốc dậy tinh thần.
Hoắc Cảnh ngước khuôn mặt anh tuấn lên nhìn về phía ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, thứ ánh sáng rực rỡ giống như dát lên dáng người anh tuấn đỉnh bạt của anh một lớp lá vàng, hai vầng hào quang chồng chất lên nhau, ánh mặt trời sáng rực giống như sự kiêu ngạo cao quý của anh, giống như tuổi trẻ hừng hực của anh.
Đề Mộ nhất thời bị mê hoặc ánh mắt, đôi mặt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào người thiếu niên mười chín tuổi đang lặng lẽ đứng dưới cửa sổ sát đất, không thể phân biệt rõ rốt cuộc ánh sáng bắt nguồn từ nơi nào.
Anh biếng nhác xoay người lại, dựa lưng vào ô cửa sổ lớn sát đất, vừa nhàn nhã vừa thoải mái, thông báo với cô: “Đề Mộ, chúng ta phải đi rồi.”