Đề Mộ nhớ lại những gì mà rắn hoa Myanmar đã gào lên trong lúc ẩu đả, cũng hùa theo Hoắc Cảnh, nghiêm túc trả lời: “Ngài cũng có thể nuôi dưỡng một đám nữ nhân sẵn sàng vì ngài mà quân dây xích quanh cổ mà.”
Hoắc Cảnh bị câu nói của thiếu nữ chọc cười, trên khuôn mặt anh tuấn thanh tú nở một nụ cười ngông cuồng khinh thường: “Đó là Byzan, nhưng anh ta chơi quá bẩn, anh không có hứng thú với việc buộc dây xích chó vào cổ một người phụ nữ. Chỉ cần tiêu tốn năm mươi đô la ở khu đèn đỏ trong quận Pattaya là đã có thể mua một đêm của một phụ nữ, một trăm đô la có thể ngủ cùng với xử nữ, anh còn phải tiêu tốn thời gian để nuôi một đám rắn hoa buộc xích chó? Thú vị lắm sao?”
Byzan đã từng mời anh đến khu đèn đỏ nổi tiếng ở Thái Lan, anh cũng mời Byzan đến các sòng bạc chợ đen nổi tiếng ở Myanmar, các công tử thiếu gia Đông Nam Á gọi cái này là “có qua mới có lại”.
Dáng vẻ thong dong tự nhiên của anh khiến vành tai cô hơi nóng bừng, rũ mi xuống, l*иg ngực ngột ngạt đến khó chịu, không hiểu tại sao khi nghe anh nói đến khu đèn đỏ, cô lại có một cảm giác quái dị như vậy, có lẽ cô nên hỏi anh nhiều thêm một chút, nhưng thân phận của anh khiến cô phải ăn nói dè dặt.
Cho dù có chuyện gì, cho dù bọn họ chơi bao nhiêu trò bẩn thỉu xấu xa đi nữa, cũng không đến lượt cô hỏi.
“Anh không thích.” Hoắc Cảnh uống một ngụm nước, giống như đang lẩm bẩm lầu bầu, lại giống như đang nói chuyện với cô: “Trên khuôn mặt của những người phụ nữ đó tràn ngập sự cung kính, cái miệng chỉ biết nịnh hót, ngay cả ả rắn hoa đến để gϊếŧ anh ở dưới tầng hầm ngầm kia, một giây trước cô ta còn cảm ơn ân huệ của nhà anh, một giây sau đã đâm thẳng vào tim anh…”
Choang…
Cùng với tiếng vang, ly cà phê trong tay anh cũng vỡ tan, những mảnh thuỷ tinh bay tung toé, số mảnh vỡ trên bàn chưa đầy sự kiêu ngạo và không cam lòng của anh.
Anh ghét thứ cuộc sống vặn vẹo, mười chín năm đã quá đủ rồi, chiếc áo sơ mi cổ phẳng thoải mái màu xanh da trời nhạt hơi nhăn lại vì tức giận.
“Ngài đã nhận được rất nhiều thứ rồi mà.” Bàn tay mềm mại của Đề Mộ siết chặt khăn trải bàn, cô biết rõ anh đang đứng trên bờ vực của cơn thịnh nộ.
Cô nói những lời tương tự với em gái anh, nhưng càng chói tai hơn những gì em gái anh nói, Hoắc Cảnh chuyển động bả vai và cần cổ, sau đó phát ra từng đợt tiếng cười kiêu ngại khó thuần phục, khiến người nghe sởn tóc gáy.
Sau khi cười xong, anh đứng dậy, đôi chân dài sải bước đi đến trước mặt người thiếu nữ, cúi người xuống, cánh tay phải đặt lên thành ghế cô, tay trái thưởng thức ly cà phê trước mặt cô, khí thế tự phụ cao quý của chàng công tử Yangon đủ để điểm xuyết chiếc ly thuỷ tinh thành một tác phẩm nghệ thuật của giá trị liên thành.
Người thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ căng thẳng nhìn về phía trước, chỉ cần cô thu hồi tầm mắt là có thể nhìn thấy xương quai xanh phía sau hai cúc áo được cởi bỏ của anh và l*иg ngực rộng lớn nằm yên dưới lớp áo sơ mi màu xanh nhạt.
Người thiếu niên cúi đầu xuống, thân mật tựa sát đầu vào thái dương cô, mái tóc đen mượt khẽ vuốt ve da thịt cô, sống mũi cao thẳng ngửi ngửi mùi hương dịu dàng trên mái tóc, hỏi: “Ba anh mắng anh là đồ khốn nạn, em gái anh trào phúng nói rằng anh đang mơ tưởng hão huyền muốn làm thái tử, em nói xem cái nào thích hợp với anh hơn?”
Người thiếu nữ sợ hãi không dám nhúc nhích, dụng cách thức an toàn nhất trả lời câu hỏi của anh: “Ngài thích cái gì?”
“Anh không thích gì cả.” Hiếm khi anh bằng lòng nói ra một câu thật lòng: “Nhưng anh không thích một kẻ khốn nạn phải vĩnh viễn sống dưới bóng ma của ba anh, không thích thái tử Myanmar sẽ có hết người này đến người khác muốn cướp đoạt mạng sống của anh.”