[Ký chủ, ngươi đừng hèn nhát như vậy có được không?] Hệ thống phát ra kháng nghị.
[Ngươi phải để ta làm quen một chút đã.] Nhiễm Vi Vi cong môi, đặt hai cặp đùi trắng nõn thanh mảnh của mình xuống bàn, cởϊ qυầи lót ra, thay một chiếc qυầи ɭóŧ mới.
Nàng mới đến thế giới này hai ngày, vẫn có chút chưa thích ứng được.
Đây là thế giới song song với thế giới ban đầu của nàng, nàng vẫn ở trong ngôi nhà cấp bốn nghèo nàn, có một người bạn cấp độ nữ thần, và phải lòng người mà nàng không thể có được.
Hết thảy mọi thứ đều giống hệt như trước kia, chỉ khác là nàng phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, nàng và hệ thống sẽ bị nhốt ở cái thế giới chết tiệt này.
[Ký chủ, ngươi phải hiểu rõ, thời gian của chúng ta có hạn, nguồn năng lượng hiện tại cũng không thể duy trì lâu dài, nếu không có được năng lượng, chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong thế giới này mãi mãi, ngươi không muốn quay về sao?]
[Đương nhiên muốn!] Nàng đáp không chút do dự.
Cơ thể trước kia của nàng vẫn đang nằm trong bệnh viện và đang được cấp cứu, ba mẹ nàng đã canh giữ bên cạnh nàng trong phòng cấp cứu nhiều ngày không chợp mắt. Trước khi đến thế giới này, nàng đã lơ lửng trong phòng bệnh với trạng thái của một linh hồn.
Nàng nhìn thấy mẹ nằm bên cạnh nắm tay mình khóc thảm thiết, nước mắt chảy dài trên tay như một người ngoài cuộc.
Đỉnh đầu mẹ hướng về phía nàng, nàng có thể thấy rõ mẹ mình đã điểm thêm rất nhiều tóc bạc trên đầu.
Nàng vươn tay, muốn xoa đầu, muốn nhẹ nhàng nói gì đó: “mẹ, mẹ đừng khóc, có con ở đây.” Nhưng những ngón tay lại sượt qua đầu mẹ.
Bản thân hiện tại thậm chí còn không thể ôm lấy mẹ hay an ủi mẹ.
Hóa ra nàng đã chết rồi.
Nàng sờ lên mặt mình, khuôn mặt ướt đẫm, hai mắt dần dần nhờ đi.
Linh hồn cũng khóc?
Vốn nghĩ rằng sống thất bại rồi, vậy chết thì chết đi. Nhưng sau ngày hôm đó, nàng vô cùng hối hận, vô cùng muốn sống lại.
Cuối cùng một ngày, nàng gặp được hệ thống.
[Vậy thì nhanh đi quyến rũ đàn ông đi!] Hệ thống nổi khùng.
[Ngươi không thể đổi một người đàn ông khác sao?]
[Không thể!] Hệ thống dừng một chút, khổ sở nói: [ta biết ngươi gỗ mục chống không được vách tường, cho nên trước lúc ngươi xuyên qua ta đã thay đổi thể chất cơ thể ngươi, để làn da của ngươi càng thêm mềm mại mịn màng, còn khôi phục cả màиɠ ŧяiиɧ cho ngươi. Ngươi luôn nói ngươi muốn trở về, vậy ngươi cũng nên hành động đi chứ!]
[Nhưng mà…] Nhiễm Vi Vi ngưỡng ngùng bấu chặt làn váy: [Tần Mộng là cô bạn thân tốt nhất của ta, anh ấy lại là bạn trai của cô.]
[Vậy thì đã sao? chuyện đơn giản như vậy, còn không phải là muốn ngươi với anh ta tốt hơn sao!]
[Có bạn gái xinh đẹp như Tần Mộng, anh ấy nhất định không để ta vào mắt.] Nàng tự tị cúi đầu nói.
[Chuyện này cũng không chắc chắn.]
[Bây giờ ngươi gửi tin nhắn cho hắn đi.] Hệ thống thúc giục.
[Bây giờ không tốt lắm đâu, bọn họ vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong.] Nhiễm Vi Vi cầm di động do dự.[Ngay bây giờ lập tức gửi!] Hệ thống nghiến răng nói: [ngươi không gửi ta lập tức gửi hộ gửi.]
Nhiễm Vi Vi trơ mắt nhìn cái tin nhắn vừa được gửi đi: “cuối tuần chúng ta gặp nhau nhé?”