Mười ba năm không gặp, tôi cứ ngỡ bà ấy đã quên chị em chúng tôi từ rất lâu rồi, không ngờ hôm nay gặp lại ở đất Hà Nội xa xôi này, bà ấy vẫn còn nhận ra một đứa con đã từng bị chính mình bỏ rơi là tôi.Tất nhiên, dù tôi có vui mừng, có mong ngóng được gặp lại mẹ nhưng nỗi đau bị vứt bỏ thì đến bây giờ vẫn chưa thể nào quên được, hơn nữa vì bà ấy ăn mặc quá sang trọng nên tôi có cảm giác rất xa cách. Cuối cùng, tôi đành giả vờ như không quen biết, mím môi cúi xuống tiếp tục nhặt đồ đạc.Mẹ thấy tôi không đáp mới cầm lấy tay tôi, run rẩy gọi:– Giang, con không nhận ra mẹ à? Là mẹ đây, mẹ của con mà.– Xin lỗi, tôi không có mẹ. Bà nhận nhầm người rồi.– Không, mẹ không nhầm. Mẹ đẻ ra con làm sao mẹ nhầm được, nét mặt con thế nào mẹ vẫn nhớ như in, con là con của mẹ. Giang ơi, con ngẩng lên nhìn mẹ đi. Mẹ là mẹ Oanh của con đây mà.Tôi nghe giọng bà ấy bắt đầu lạc đi, trái tim mình cũng có cảm giác đau đớn và khó chịu như bị ai xát muối. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, không phải cứ gọi một tiếng “mẹ” là mẹ sẽ trở về là mẹ của tôi, cũng không thể cứ nói tha thứ là sẽ tha thứ, nhất là lúc này, gặp lại quá bất ngờ nên tôi chưa chuẩn bị tinh thần gì cả.Sau cùng, tôi đành nặn ra một nụ cười lịch sự:– Bà nhận nhầm người rồi. Giấy tờ của bà đây, xin lỗi vì đã va phải bà.– Giang… con nói chuyện với mẹ một lúc được không? Chỉ một lúc thôi…Tôi không đợi bà ấy nói hết câu đã dúi đống giấy tờ vào tay mẹ rồi xoay người đi thẳng. Mẹ tôi muốn đuổi theo, nhưng bà ấy đi giày cao gót nên không nhanh bằng tôi được, với cả 10 giờ đêm là khu VIP không cho người lạ vào rồi, bà ấy không phải là người ở nơi này nên tất nhiên không thể qua cổng.Tôi biết rõ ràng là thế, nhưng tận khi lên đến nhà rồi mà vẫn thấp tha thấp thỏm lo sợ. Sợ mẹ sẽ tìm thấy tôi, sợ bà ấy sẽ nói những lời như vừa rồi, sau đó chính mình cũng không biết phải trả lời như thế nào cả.Không phải tôi không muốn nhận mẹ, mà là tôi không dám đối diện mà thôi… Bà đường đột xuất hiện trong vẻ ngoài phú quý như thế, một đứa con gái nghèo rớt mùng tơi là tôi làm sao dám nhận mẹ đây?Có lẽ vì mải nghĩ đến mẹ mà tôi không hề để ý đến người trong nhà, chỉ uể oải dựa vào cửa nhắm mắt. Mãi đến khi nghe giọngPhong vọng đến, tôi mới giật mình:– Em sao thế?– Ơ… anh… Anh về từ bao giờ thế?– Về được một lúc rồi, gọi điện thoại không thấy em nghe máy.– À, điện thoại em hết pin.Tôi vừa nói vừa lôi điện thoại ra định giơ cho Phong xem, nhưng anh không để ý đến mà chỉ bước lại gần tôi:– Em uống rượu à?– Vâng. Hôm nay chị Hoa mới được tăng lương nên mời em đi ăn đồ nướng. Hai chị em có uống mấy chén.Phong không trả lời mà chỉ nhìn nhìn tôi, người tôi nồng nặc mùi rượu như thế, nói uống mấy chén tất nhiên là anh sẽ không tin. Nhưng Phong không vạch trần tôi mà chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bết mồ hôi của tôi sang một bên:– Ăn no chưa?– Em ăn no rồi. Anh đã ăn gì chưa?– Anh ăn rồi. Tưởng em có chuyện gì, đang định đi tìm em.– Em xin lỗi, tại điện thoại hết pin nên không nhắn tin được cho anh. Sau em không thế nữa đâu, xin lỗi anh.– Có gì đâu mà phải xin lỗi. Thỉnh thoảng ra ngoài chơi cho thoải mái. Ở nhà mãi cũng làm gì đâu. Sau để ý điện thoại là được, đêm hôm ở ngoài đường nhiều chuyện, lỡ có việc gì lại không gọi được cho ai.Không biết bao lâu rồi nhỉ? Hình như là 7, 8 năm rồi, từ khi tôi lên Hà Nội đến nay chưa từng có ai lo lắng cho tôi như vậy cả, cũng chưa có ai nhắc nhở tôi ở ngoài đường có nhiều chuyện xấu. Chỉ có duy nhất người đàn ông này thôi. Anh tuy không cùng máu mủ với tôi nhưng lại luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần, cũng chưa bao giờ bỏ rơi tôi… Một người đàn ông hoàn hảo thế này sao lại đến bên đời tôi được không biết…Đột nhiên, tôi cảm thấy rất xúc động, lập tức nhào đến ôm lấy anh:– Anh ơi…– Ơi. Sao thế?– Em nói em thích anh thì anh có tin không?Phong hơi bất ngờ nên ngẩn ra, mấy giây sau đột nhiên bật cười:– Thế không yêu à?– Yêu chứ, yêu c.hế.t đi được ấy.– Yêu thì phải vui mới đúng, sao lại buồn.– Em có buồn đâu.– Không buồn sao lại uống nhiều thế?Ở bên một người hiểu mình tựa như đã tìm được tri kỷ vậy, không cần phải nói ra, cũng chẳng cần phải kể lể cũng có một người nhìn rõ được lòng tôi.Thế nhưng, tôi không dám nói ra chuyện mình gặp Khánh, nghe anh ta nhắc nhở chuyện anh sẽ phải lấy người khác nên tôi buồn. Tôi chỉ bảo:– Hôm nay em vừa gặp mẹ anh ạ.– Ừ. Mẹ không nhận ra em à?– Không, mẹ nhận ra em nhưng em không dám nhận mẹ.Phong không hỏi tiếp mà chỉ dịu dàng vỗ về lưng tôi, chờ đợi tôi tự nói tiếp. Bây giờ tôi đã hoàn toàn coi anh như người thân của mình nên không ngần ngại kể:– Trước em cứ muốn gặp mẹ để biết mẹ bây giờ sống ra sao. Nhưng chắc giờ gặp bất ngờ quá nên em sợ. Thấy mẹ ăn mặc toàn hàng hiệu, nhìn cũng có vẻ sang trọng nữa nên em càng sợ. Mẹ bảo muốn nói chuyện với em nhưng em cuống quá nên cứ bảo mẹ nhận nhầm rồi bỏ chạy anh ạ. Đúng là hâm anh nhỉ? Mồm thì bảo muốn gặp mà gặp thì lại trốn.– Hâm bình thường. Tự nhiên mười mấy năm không gặp, giờ gặp bất ngờ thì mình không chấp nhận kịp là chuyện bình thường. Lần sau gặp em cứ nói chuyện với mẹ đàng hoàng, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, mỗi người chọn một cuộc sống riêng, giận hay không còn giận cũng không quan trọng nữa, nhưng không giận thì lòng sẽ dễ chịu hơn.Đúng vậy, tất cả đã trôi qua nhiều năm rồi, dù tôi có giận mẹ hay không thì cả tôi và bà ấy đã đều có con đường riêng, cuộc sống riêng, chuyện của quá khứ đã không còn liên quan đến hiện tại nữa. Tôi cứ coi như bình thường, nói chuyện với mẹ để biết mẹ sống tốt, thế thì lòng tôi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.Câu nói này của Phong đã khiến những thấp thỏm ban nãy của tôi phút chốc dịu đi. Tôi không còn thấy quá khó chịu nữa, khẽ gật đầu:– Lần sau còn gặp được nữa không hả anh?– Nếu ở cùng Hà Nội thì kiểu gì cũng sẽ gặp lại nữa.– Vâng. Em biết rồi. Cảm ơn anh.– Có thế thôi mà cũng đi uống rượu hả?– Vâng, với cả lý do chị Hoa được tăng lương nữa mà. Đây là lần đầu tiên chị ấy được tăng lương nên cứ đòi uống đấy.Phong cười cười, chẳng rõ anh có tin không nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ đẩy tôi vào trong phòng tắm:– Được rồi. Đi tắm đi rồi đi ngủ.– Vâng.– Uống rượu rồi thì tắm nhanh lên đấy, cho em tối đa 5 phút.– 5 phút chưa kịp cởi đồ mà.– Để anh cởi cho.Cái ông này càng lúc càng hiện nguyên hình thì phải, dù bận rộn đến đâu thì một tuần cũng phải đòi đủ 4 lần mới thôi. Hôm nay tôi say rượu mà anh cũng không tha cho tôi, tắm rửa xong lại quần nhau trên giường một trận. Trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ hỗn loạn, người nào đó mới bắt đầu lộ rõ vẻ hậm hực vì tôi uống rượu, anh siết chặt lấy eo tôi, luật động một cách điên cuồng:– Lần sau uống rượu ít thôi, biết không?Tôi mờ mịt gật đầu, thân dưới bị thúc vào liên tục nên giọng nói có phần đứt quãng:– Tại… em… nhớ anh… đấy.– Nhớ gì?– Anh bận… suốt ngày… muốn ở bên anh… mà không có thời gian. Nhớ…– Nói dối.– Thật đấy.– Hôm nay đền cho em…Cứ như vậy đến khi tôi mệt nhoài thì Phong mới chịu buông tha rồi ôm tôi đi ngủ. Tôi cứ tưởng vừa nói chuyện vừa làʍ t̠ìиɦ thì anh sẽ chẳng nhớ được tôi nói gì, thế nhưng một tuần sau tự nhiên anh bảo:– Muốn đến công ty anh làm không?– Em á? Đến công ty anh làm ấy ạ?– Ừ. Không phải em bảo muốn ở bên anh à?Nhớ lại lúc nói câu đó, tôi bất giác đỏ mặt, phải ấp úng suy nghĩ rất lâu mới có thể đáp:– Nhưng mà em có biết làm gì đâu. Em nói linh tinh đấy. Anh đừng tin.– Ở công ty anh đang thiếu một thư ký. Đang muốn tuyển thêm một người vừa tỉ mỉ cẩn thận, vừa có thể giải quyết được bứt rứt của sếp. Nếu em không muốn làm thì để anh tuyển người khác vậy.– Này…Phong cười cười:– Sao thế? Đổi ý rồi à?– Sao lúc trước em không biết anh sa đọa như thế này nhỉ? Bận rộn cả ngày mà vẫn còn sức giải quyết với thư ký. Ban đêm vẫn chưa hết được bứt rứt hả?– Biết sao được. Bứt rứt cả ngày lẫn đêm mà.Anh vừa nói vừa luồn tay vào trong áo tôi, hình như gần đây cái tên này bắt đầu bén hơi rồi thì phải, cứ hở chút là sẽ tranh thủ sờ mó, sau đó lại đè tôi xuống một nơi nào đó giày vò đến khi chán chê mê mỏi mới thôi.Mỗi tội, hôm nay tôi đang đến tháng nên không thể phục vụ anh được, mà anh đυ.ng chạm thế thì tôi cũng khó chịu nên đành đẩy tay Phong ra, mặt mày đỏ lựng lên:– Anh dắt em đến công ty không sợ người ta dị nghị à? Em chưa có bằng cấp gì cả, có giúp được gì cho anh đâu.– So với mấy cô thư ký trước của anh thì số liệu em làm chuẩn nhất. Anh cần năng lực, không cần bằng cấp, chỉ cần làm đúng việc thì không ai dị nghị được cả.– Thế còn chuyện giải quyết bứt rứt của sếp thì sao?– Yên tâm, phòng anh cách âm tốt lắm.Tôi không nhịn được phì cười, giơ tay đánh anh một cái:– Sếp Phong, trước đây sếp cũng toàn vụиɠ ŧяộʍ với thư ký ở công ty thế phải không?– Đâu có. Mới chuyển đến nơi làm việc khác, thấy phòng làm việc rộng với cách âm tốt mới bắt đầu nghĩ ra đấy.– Không tin.– Muốn thử không?– Không. Anh đừng có dụ em.Khóe miệng anh cong lên, lộ ra một nụ cười đẹp trai sáng sủa vô cùng. Phong không tiếp tục sờ sờ mó mó nữa mà chỉ ôm tôi vào lòng, khẽ hôn lên tóc tôi:– Đi làm thư ký, tiếp xúc với nhiều người, nhiều việc, tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn. Cũng tranh thủ vừa học vừa làm được nữa. Vài hôm nữa đến kỳ nhập học anh sẽ nói với nhà trường cho em.– Vâng.Tôi biết theo anh đến công ty đi làm là chuyện rất tốt, được va chạm với môi trường công sở, lại được ở bên cạnh anh, không phải ru rú ở nhà rồi u uất nữa. Nhưng mà tôi cũng lo Linh biết được sẽ lắm chuyện, bởi vì có người nào đang từ giúp việc mà đùng một phát nhảy lên làm thư ký của ông chủ đâu.Tuy nhiên, Phong đã muốn đưa tôi đến công ty thì cũng có nghĩa anh đã tính đến chuyện Linh sẽ phát hiện ra, anh không lo lắng nghĩa là cô ta tạm thời sẽ không gây ảnh hưởng được gì đến chúng tôi cả. Thế nên tôi cũng không thắc mắc nữa, sau hôm đó vẫn quyết định theo anh đến công ty làm việc.Trước đây tôi đã tới tập đoàn Hoàng Phong để tìm anh một lần rồi, đứng ngoài đã thấy to ơi là to, nhưng vào trong mới thấy quy mô công ty còn khủng khϊếp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều lần. Nhân viên phải lên đến cả bốn, năm trăm người, ai cũng tất bật làm việc, cường độ công việc cao đến nỗi tôi vừa bước vào đã thấy choáng ngợp.Phong thấy mặt tôi ngây ra mới khẽ bảo:– Sợ rồi à?– Vâng. Sợ rồi, sợ không theo kịp anh ạ.– Thế thì em phải lấy lòng sếp dần đi. Biết đâu làm anh hài lòng thì anh lại không để ý đến tiến độ công việc em làm nữa.Tôi bĩu môi lườm anh:– Hôm trước anh bảo em đi làm sẽ tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn, em quên hỏi, tích lũy kinh nghiệm này có phải kinh nghiệm trong công việc không hay là tích lũy kinh nghiệm trong lĩnh vực phòng the ạ?– Cả hai.Anh đáp bằng giọng điệu tỉnh bơ khiến tôi không nhịn được cười, cái ông này càng lúc càng làm tôi yêu đến say đắm, yêu đến cháy bỏng, yêu đến không muốn xa rời nữa, thậm chí ngay cả lúc này đây, thực sự chỉ muốn nhào đến hôn anh mấy cái. Nhưng vì nơi này là văn phòng của anh, vả lại cũng là ngày đầu đi làm của tôi nên tôi cố nhịn. Tôi chỉ bảo:– Cảm ơn sếp. Em sẽ cố gắng tiếp thu cả hai ạ.– Thế mới ngoan. Bàn làm việc của em kia, sáng nay anh đi họp, không ở công ty, em cần gì thì cứ nói với trợ lý bên ngoài nhé.– Vâng, em biết rồi. Anh đi đi.Mọi người ở công ty thấy tôi không phải phỏng vấn mà đùng một cái được lên thẳng thư ký của sếp thì ai cũng tò mò, nhưng hình như môi trường đạo đức ở đây rất tốt thì phải, ngoài thỉnh thoảng sẽ có một vài ánh nhìn khác lạ liếc tôi ra thì mọi người đều không hề hỏi đến chuyện tôi là ai, tôi có quan hệ gì với sếp. Thậm chí chị trợ lý cũng rất thoải mái, hôm tôi đến còn chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, hướng dẫn tôi làm việc.Một kẻ chẳng có bằng cấp hay kinh nghiệm gì như tôi tự nhiên được đối đãi như vậy thì rất bối rối, cứ liên tục nói cảm ơn:– Em cảm ơn chị ạ. Chị để đấy cho em là được rồi, em tự dọn được mà, chị đừng động vào bẩn tay đấy.– Có gì đâu. Từ giờ em là thư ký cho sếp mà, là đồng nghiệp giúp đỡ nhau là việc nên làm chứ. Em tên gì?– Em tên Giang ạ.– À… Chị là My, cần gì cứ bảo chị nhé.– Vâng ạ. Em cảm ơn chị.Vừa nói đến đó thì nghe tiếng bước chân chẳng theo quy luật nào từ hành lang vọng đến, tôi theo phản xạ ngước lên nhìn thì thấy loáng thoáng một bóng áo sặc sỡ xuất hiện. Gã tắc kè hoa ló đầu vào, vừa định hỏi chị My chuyện gì đó thì nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta liền nghệt ra:– Ơ, em Giang, ngọn gió nào đưa em đến đây thế?– À… em mới vừa nhận công việc mới. Anh Khánh cũng làm ở đây à?– Tất nhiên, về nước để giúp đỡ bạn bè mà. Em nhận công việc gì đấy? Đừng nói làm thư ký cho sếp nhé.Khánh biết tôi đang học 11, giờ tôi lại đến đây làm thư ký cho Phong nữa nên tôi cũng ngượng. Tôi gãi đầu bảo:– Em đến học việc thôi. Đang trong giai đoạn bận rộn nên sếp Phong mới bảo em đến lọc số liệu giúp sếp ạ.– À…Anh ta “À” lên một tiếng, bộ dạng có vẻ như đã hiểu ra, nhưng tất nhiên là không phải hiểu theo khía cạnh tin tôi, mà là hiểu ra chuyện Phong và tôi dạo này đã bắt đầu quấn lấy nhau rồi.Anh ta vỗ vỗ vai tôi:– Thế thì cố gắng nhé. Công việc ở đây khá nặng đấy, không tập trung là không làm được đâu. Sai một số liệu là đi đời cả nút.– Vâng, em biết ạ. Em sẽ cố gắng.Khánh không nói nữa, chỉ cười cười rồi quay người bỏ đi. Tôi biết anh ta không tin tưởng mình nên mới nhắc nhở thế, cho nên từ hôm đến làm đều rất chăm chỉ cẩn thận, làm xong còn dò đi dò lại bao nhiêu lần, tỉ mẩn đến nỗi Phong cũng phải cau mày bảo tôi:– Chỉ cần dò 2 lần là được, em dò nhiều thế toét mắt đấy.– Toét mắt cũng phải dò chứ, nếu sai một số là mất công phải sửa lại hết. Với cả cũng ảnh hưởng đến anh nữa.Anh mỉm cười, nâng mặt tôi lên:– Đừng có lo lắng quá. Đến đây làm việc để được va vấp, không phải đến để hành xác. Nhắm mắt lại anh xem.– Làm gì hả anh?– Nhắm mắt lại.Không biết cái gã này định làm gì nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo, lát sau, vừa nhắm mắt xong thì thấy có hai ngón tay mềm mại ấm áp đặt lên mắt tôi. Phong nhẹ nhàng massa mắt cho tôi, còn không quên cằn nhằn:– Mắt thâm quầng cả rồi. Một ngày làm việc tận 14 tiếng đấy hả?Dạo này tôi bắt đầu quen hưởng thụ sự yêu chiều chăm sóc của anh rồi nên không cảm thấy quá khó tiếp nhận như lúc trước nữa, chỉ thấy lòng mỗi lúc một nặng tình hơn với anh thôi. Tôi dẩu môi đáp:– Nhân viên mẫn cán thế này anh phải thấy hài lòng chứ. Sếp không yêu cầu tăng ca cũng tăng ca. Còn không đòi tiền làm thêm giờ nữa.– Nhưng không có thời gian phục vụ sếp.– Em vừa phục vụ tối qua rồi mà.Ngón tay anh massa rất vừa lực, không làm đau mắt tôi mà trái lại khiến tôi vô cùng dễ chịu. Lúc này mới thấy đúng là tôi đã sắp toét mắt thật rồi, nếu Phong không bảo tôi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có khi tôi không phát hiện ra hai bọng mắt mình nãy giờ đang đau nhức cũng nên.– Ngày mai được nghỉ, có muốn đi cùng anh đến một nơi không?– Đi đâu hả anh?– Ngày mai giỗ mẹ anh. Định ra ngoại thành một chuyến.Nụ cười trên môi tôi ngay lập tức cứng đơ, trước giờ, tôi cứ nghĩ những chuyện riêng tư trong gia đình thì Phong sẽ không kể với tôi, chuyện liên quan đến mẹ anh thì anh sẽ càng không nói.Thế nhưng bây giờ đột nhiên anh lại muốn tôi đi ra ngoại thành cùng anh trong ngày giỗ của mẹ anh, khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ, cũng rất xúc động nữa. Hẳn anh phải coi trọng tôi, cho nên mới dẫn tôi đến gặp mẹ anh, phải không?Tôi đặt tay lên đùi anh, nhẹ nhàng bảo:– Vâng. Được ạ. Ngày mai em đi cùng anh.– Ừ.– Có cần phải chuẩn bị gì không anh?– Không cần đâu. Đến thắp nén hương là được rồi.Mặc dù anh nói là nói thế, nhưng ngày hôm sau tôi vẫn dậy thật sớm, đồ một đĩa xôi, chuẩn bị một mâm cơm mặn thật tươm tất rồi mới theo anh đi ra ngoại thành.Mộ của mẹ anh được xây dựng ở một khu riêng biệt, xung quanh đều lát bằng đá cẩm thạch, khuôn viên cũng được nhân viên quét dọn và lau chùi hàng ngày nên rất sạch sẽ. Tuy nhiên, khi đến nơi anh vẫn cẩn thận lấy khăn tay ra, lau đi lau lại bia mộ của mẹ mình.Ở trên đó là tấm hình của một người phụ nữ rất xinh đẹp, tuy nhiên Phong hình như không giống mẹ lắm thì phải. Trong ảnh mẹ anh mắt nâu, lông mày lá liễu, gương mặt thanh tú nhưng rất sang trọng quý phái, còn người đàn ông bên cạnh tôi đây thì mắt đen hai mí, mũi cao, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, nét nào ra nét ấy. Đều là đẹp cả, nhưng nét đẹp của hai người thực sự không giống nhau. Tôi nghĩ chắc là Phong giống bố.Đợi đến khi anh lau xong, tôi mới đặt đồ thắp hương xuống bên cạnh mộ rồi đứng gọn sang một bên nhìn anh. Dưới tán cây mẫu đơn đang nở hoa rực rỡ, chỉ có một mình anh lẩm nhẩm nói với mẹ điều gì đó, Phong nói xong, lại đứng im lặng trước mộ rất lâu, rất lâu, mãi đến cây hương cháy được gần một nửa, anh mới quay sang nhìn tôi:– Đứng gọn sang bên này đi. Ở đó nắng rồi.– À…Lúc này tôi mới phát hiện ra mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, chỗ tôi đứng không còn được bóng mát che nữa nên Phong mới bảo tôi đi sang chỗ anh. Gió ở trên đồi nhẹ nhàng mát mẻ, không khí cũng trong lành sạch sẽ hơn ở trong nội thành rất nhiều, chúng tôi đi đến một chiếc ghế đá ở ngay gần đó ngồi chờ hương tàn hết. Tôi muốn an ủi anh vài câu, nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu thế nào, mãi sau mới bảo:– Không khí ở đây dễ chịu thật. Nhiều hoa, nhiều cây cối chim chóc, mẹ anh ở đây chắc cũng sẽ thích.– Ừ. Anh chọn đấy.Phong cười cười, nhưng nụ cười của anh không như thường ngày mà phảng phất một nét gì đó rất buồn:– Mọi năm bố sẽ đến trước, anh đến sau. Năm nay bố không đi được nên một mình anh đến.Tôi nắm lấy tay anh, khẽ nói:– Mẹ sẽ hiểu mà. Đợi đến khi bố anh khỏe lại rồi thì sẽ đến sau. Hôm nay mẹ thấy con trai mẹ đến đây là đã vui rồi. Có con trai thông minh giỏi giang thế này, em nghĩ mẹ không cần gặp mà chỉ nhìn từ xa thôi cũng rất tự hào luôn ấy.– Anh không phải là con của mẹ.Tôi sửng sốt mở to mắt nhìn anh, không nghĩ Phong sẽ nói với tôi một câu như thế. Trước giờ tôi không biết quá nhiều về anh, chỉ nghe chị Hoa kể lại từ câu chuyện trong miệng một người khác rằng: Phong là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hoàng Phong, bố anh vì ngủ với người giúp việc rồi bị mẹ anh bắt gặp nên mẹ anh mới lên cơn đau tim rồi mất. Giờ anh nói anh không phải là con của mẹ, thực sự khiến tôi cảm thấy không sao tin được….Anh thấy tôi tròn xoe mắt thế mới bảo:– Ngạc nhiên lắm à?– Vâng. Không phải ngạc nhiên vì câu anh vừa nói, mà ngạc nhiên vì anh nói với em những điều ấy.Phong khẽ cười:– Em là người duy nhất anh không đề phòng.Tôi lại kinh ngạc lần thứ hai, nhưng lần này ngoài cảm giác khó tin ra, tôi còn cảm thấy vô vàn ấm áp và hạnh phúc. Tôi là người duy nhất anh không đề phòng, còn anh, anh là người duy nhất tôi yêu, yêu đến ghi tâm khắc cốt.Tôi tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh, khẽ nói:– Nếu như giữ trong lòng mệt quá thì anh cứ nói ra đi. Em sẽ không nói lại với bất cứ ai đâu, em hứa đấy.– Đồ ngốc, ai sợ em nói với người khác đâu.– Để chứng minh em đáng để tin tưởng mà.Anh mỉm cười, hít vào một hơi thật dài rồi lặng lẽ siết chặt lấy bàn tay tôi. Phong im lặng rất lâu, rất lâu, sau đó mới nói:– Mẹ không sinh được con, nên mới tìm một người khác sinh con cho bố anh. Nghe nói lúc ấy người kia mang thai được một cặp sinh đôi, nhưng sau còn lại có mỗi anh. Mẹ không sinh ra anh nhưng đối xử với anh rất tốt, có gì cũng sẽ dành phần cho anh. Ngay cả khi bà mất, toàn bộ tài sản trong di chúc đều thuộc về anh hết. Từ nhỏ đến lớn mẹ anh không bao giờ yêu cầu anh phải nỗ lực nhiều như bố yêu cầu cả, chỉ có duy nhất trước khi bà nhắm mắt, bà mới nói muốn anh làm một việc thôi.Anh nói đến đây thì dừng lại, mà tôi cũng mang máng đoán ra được việc mẹ anh yêu cầu là gì rồi, cho nên tôi nói:– Lấy Linh phải không anh?– Ừ.Mặc dù khi ấy trong lòng rất đau, nhưng ngoài mặt tôi vẫn phải làm ra vẻ như không có gì, thậm chí tôi còn diễn giỏi đến mức nở một nụ cười thật thoải mái trước mặt anh:– Vâng. Việc mẹ muốn thì phải làm chứ? Anh lấy ai cũng được, chỉ cần khi chưa kết hôn, em được ở bên anh là được rồi. Em không tham lam đâu.– Giang.– Dạ.– Có lẽ anh phải lấy vợ sớm hơn thời gian dự kiến một chút!