Phía Sau Phù Hoa

Chương 21

Bị Phong nói thẳng thừng như vậy mà gã tắc kè hoa tên Khánh kia vẫn nhất quyết không chịu đi, còn nằng nặc đòi ở lại ăn cơm cùng hai người bọn tôi:– Bạn thân lâu lắm mới về nước mà cậu đối xử thế này đây hả? Tớ nghe tin ông già cậu bị tai nạn, lo một mình cậu phải cáng đáng Hoàng Phong nên mới chạy từ Mỹ về giúp cậu đấy. Cậu không cảm ơn thì thôi, nhưng ít nhất cũng nên mời bạn một bữa cơm chứ.– Một mình tôi tự lo được, cậu quay về Mỹ đi, cảm ơn.– Một mình lo được là lo thế nào? Cả cái tập đoàn nhà cậu to như thế, xung quanh thì chẳng đứa quái nào tử tế, thằng nào cũng chực chờ có cơ hội là nhảy vào đòi chia phần, tìm được người đáng tin cậy như tớ thì mới yên tâm được chứ. Mà tớ không đòi tiền thù lao đâu, chỉ cần cho ăn cơm thôi.– Nhà cậu có cả chuỗi khách sạn mà cậu không có nổi cơm ăn à?– Đừng nhắc đến nữa. Ở Mỹ ăn cơm tây đã chán c.hế.t, về nhà cũng toàn đồ tây. Nhà cậu có toàn đồ hiếm thế này, ăn kiểu gì cũng ngon hơn.Khánh vừa nói vừa liếc sang tôi, sau đó ánh mắt dừng lại ở đống quà quê tôi mang lên, kiên quyết bám riết không rời:– Nào em Giang, nhiều đồ lắm phải không? Để hôm nay anh đây phụ em nấu cơm.Tôi còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã xông lại, nhanh như chớp đổ mấy túi đồ ăn ra rồi nhìn với vẻ mặt vô cùng háo hức. Cái gã này hình như rất có tâm hồn ăn uống thì phải, vì đồ ăn mà bất chấp, ai đuổi thế nào cũng chẳng bận tâm, cả buổi chỉ quan tâm đến mỗi việc bao giờ thì tôi sẽ bắt đầu nấu nướng, chế biến đồ ăn này thành món gì, nấu bao lâu thì sẽ xong.Phong cũng không thể xách cậu ta ném ra khỏi nhà được nên cuối cùng đành mặc kệ cho gã tắc kè hoa kia ở lại. Mỗi tội, có bạn trong nhà mà anh coi Khánh chẳng khác gì không khí, rất tự nhiên đi lại gần, giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của tôi đem giắt vào mang tai:– Mới đi đường xa lên, nghỉ ngơi đi. Tý nữa anh đưa em ra ngoài ăn cơm.– À… không sao đâu. Em vẫn nấu được mà. Anh cứ nói chuyện với bạn đi, em nấu một tý là xong ngay thôi.Tôi vừa nói vừa định cầm rau đi rửa, nhưng Phong lại giữ mấy túi đồ ăn đó lẫn tay tôi lại, ánh mắt anh rất kiên định, không cho phép tôi từ chối:– Được rồi, cất đồ vào tủ lạnh đi.Thấy anh thế, cuối cùng tôi cũng đành nghe theo, mỗi tội lúc mang đồ vào tủ lạnh định cất thì vô tình lại liếc thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Khánh.Anh ta dường như không tin Phong lại đối xử với “người làm” như tôi thế này nên cứ nhìn chằm chằm tôi mãi. Tôi cũng hơi ngượng nên đành nói:– Vậy hôm khác mời anh đến ăn cơm sau nhé. Hôm nay mấy món này cũng phải ướp mấy tiếng thì mới chế biến được, mà giờ muộn rồi, nấu cũng không kịp nữa.– Anh không ngại chờ đâu.Khánh nói đến đây, nhìn nét mặt căng thẳng của tôi lại khẽ nhếch môi cười:– Nhưng thôi, hôm khác đến ăn cũng được. Điều kiện là em phải để phần cho anh đấy.– À… vâng.Anh ta thu lại vẻ mặt cợt nhả, quay lại bảo với Phong:– Ra ban công nói chuyện tý đi. Tớ có mấy tin tức hay ho cần bàn với cậu đây.– Ừ.Hai người đàn ông nói chuyện ngoài ban công, tôi thì loay hoay cất đồ trong bếp, xong người ngợm bụi bẩn quá mới chui vào phòng tắm đi tắm, kết quả là ngủ quên luôn trong bồn. Mãi đến khi có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai tôi, tôi mới giật mình mở mắt.Phong ngồi bên thành bồn từ bao giờ, khẽ cười với tôi:– Mệt à?– À… vâng. Sáng nay dậy sớm quá nên buồn ngủ thôi ạ. Bạn anh về chưa?– Về được một lúc rồi. Dậy đi không lạnh.– Vâng.Anh vừa nói vừa kéo tay tôi khỏi bồn tắm, để tôi ngồi lên đùi anh rồi lấy khăn tắm lau đầu tóc cho tôi. Trước giờ những việc chăm sóc anh đều do tôi làm, tôi là người được anh mua về mà, phục vụ anh phải là tôi chủ động mới đúng. Đằng này Phong lại đối xử với tôi dịu dàng như vậy khiến tôi rất ngại, nhưng trong ngượng ngùng còn có rất nhiều ấm áp và hạnh phúc.Tôi giữ lấy khăn tắm, dè dặt bảo:– Để em tự làm được mà. Em ngồi thế này ướt người anh đấy.Anh không trả lời, cũng không dừng lại mà chỉ hỏi ngược lại tôi:– Về quê có vui không?– À… có ạ. Lâu lắm mới được về nhà gặp bố với mấy đứa em mà. Anh thì sao? Mấy hôm nay anh ăn cơm ở đâu?– Ăn cơm ở công ty. Việc bận quá, không có thời gian ra ngoài ăn nữa.– Phải gánh thêm việc ở tập đoàn hả anh?– Ừ.Phong kéo khăn xuống trùm vào người tôi, sau đó ôm cả tôi và khăn vào lòng anh. Giọng anh phảng phất vẻ nuông chiều, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được một chút mệt mỏi trong đó:– Giờ bố anh nằm liệt giường, những cổ đông lớn bắt đầu nhăm nhe vị trí lãnh đạo tập đoàn. Không muốn gánh cũng không được.Đây là lần đầu tiên anh cởi mở với tôi về công việc của anh, dù không chỉ là mấy câu đơn giản thôi, nhưng chỉ cần như vậy là tôi đã thấy khoảng cách giữa mình và Phong đã được thu hẹp lắm lắm rồi. Ít ra khi gặp chuyện, anh không tỏ ra thờ ơ rồi giữ trong lòng một mình mà sẻ chia cùng tôi, như vậy có nghĩa là tôi đã có một vị trí nho nhỏ trong tim anh rồi nhỉ?Tôi nắm lấy bàn tay Phong, khẽ nói:– Từ từ rồi mọi thứ sẽ ổn định lại thôi. Anh giỏi mà, chuyện gì cũng làm tốt được hết. Với cả có bạn anh mới về nước nữa, em thấy anh ấy nói đúng đấy, có người đáng tin tưởng ở bên cạnh vẫn yên tâm hơn.– Sao em biết cậu ta đáng tin tưởng?– Vì trước giờ em không thấy anh có bạn, mà hôm nay anh Khánh kia nhận là bạn anh, anh không phản đối. Người ít bạn bè thường là người rất chú trọng mối quan hệ, nếu không phải người đáng tin thì sẽ không kết bạn đâu.– Thế nên?– Thế nên em nghĩ anh với anh Khánh kia cũng thế. Tình bạn đáng để tin tưởng.Phong nghe đến đây mới bật cười:– Hóa ra cũng thông minh phết.– Tại vì đi theo anh mà.– Khánh chơi với anh từ nhỏ. Trông cậu ta có vẻ phất phơ thế thôi nhưng cũng không đến nỗi. Sau này nếu có việc gì mà không tìm được anh, em cứ tìm cậu ta, biết chưa?Phong không nói thẳng, nhưng anh bảo tôi đi tìm người đàn ông khác khi không gọi được cho anh thì cũng đủ hiểu Khánh là một người đáng để tin. Tôi cười cười:– Vâng. Em biết rồi. Anh đã đói chưa?– Cứ ngồi thế này thêm một lúc đi, khi nào em hết lạnh rồi thì ra ngoài đi ăn.– Vâng.Ở trong nhà tắm hôm đó, chúng tôi không hề làm gì, chỉ ngồi ôm nhau nói mấy câu chuyện linh tinh. Phong hỏi tôi mấy ngày về quê làm những việc gì, mọi người trong nhà có khỏe không, tôi cũng chỉ trả lời qua loa mấy câu thôi, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện Linh về nước cả.Tôi nghĩ mình chỉ là tình nhân, càng ít tham gia vào chuyện tình cảm của anh thì càng tốt, hơn nữa tôi cũng không có quyền ghen tuông nên hỏi anh những chuyện ấy cũng chẳng tác dụng gì. Dù sao người anh lấy cũng là Linh, đâu phải tôi…Những ngày tiếp theo, công việc của Phong rất bận rộn nên anh đi tối ngày, có hôm thì về ăn cơm với tôi xong lại đi, có hôm thì đến gần sáng mới thấy anh về nhà. Tôi hiểu phải gánh vác cả một tập đoàn lớn là một chuyện rất nặng nề, nhất là xung quanh đang còn rất nhiều cổ đông đang nhăm nhe xâu xé nữa. Tôi không thể giúp gì được cho anh, chỉ có thể hàng ngày nấu cơm ngon chờ anh trở về, hoặc giải quyết vài số liệu lặt vặt giúp anh thôi.Phong có lẽ cũng thương tôi ở nhà một mình nhiều nên đưa cho tôi một chiếc thẻ ATM, bảo trong đó có một ít tiền, tôi muốn mua sắm gì thì mua. Tất nhiên là tôi không dám nhận, bởi vì tiền lương làm thêm hàng tháng anh trả đã đủ cho tôi chi tiêu và gửi về quê rồi, tôi không làm được gì nhiều cho anh nên không dám nhận thêm nữa.Phong nghe xong mới cười bảo:– Chưa gặp người nào như em đấy. Ít ra thì cũng nên tranh thủ đào mỏ chứ?– Em đang thả con săn sắt bắt con cá rô mà. Sợ đào nhanh quá thì anh nhanh chán nên mới đang giả vờ đấy.– Anh cũng đang giả vờ tin đây, thế nên em đào mỏ đi. Cầm lấy thẻ đi mua mấy bộ quần áo mới, chuẩn bị vào năm học mới rồi còn gì?– Đầu năm học anh có định đến họp phụ huynh cho em không?– Thế thì phải xem em phục vụ suger daddy của em ra sao đã.– Á… buồn buồn… thả em ra nào… buồn…Lúc ấy, bởi vì ít có thời gian như trước nên hầu như có cơ hội, chúng tôi đều sẽ làʍ t̠ìиɦ, mỗi lần Phong đều sẽ dùng bαo ©αo sυ, anh thích mùi dâu nên mỗi lần đi siêu thị, tôi cũng chỉ chọn đúng mùi ấy.Thế nhưng có một hôm siêu thị gần nhà hết loại hương dâu nên tôi phải đi tít tận sang một siêu thị khác ở xa lắc xa lơ, đang loay hoay nhét mấy hộp bαo ©αo sυ hình quả dâu thì bỗng nhiên có một người thò tay vào nhặt lên. Giật mình quay lại mới thấy Khánh đứng ngay sau lưng, anh ta ngắm nghía hộp bao với vẻ mặt đầy thích thú:– Sở thích của em cũng hay ho phết đấy. Mùi dâu, có gai cơ à?Tôi đỏ mặt giật lại hộp bαo ©αo sυ trên tay anh ta rồi giấu ra sau lưng:– Ơ. Anh cũng đi siêu thị à?– Ừ. Đói, định đi kiếm hộp mì ăn thì lại gặp người đẹp ở đây.– À… vâng.– May quá, anh quên mang tiền, em trả giúp anh hộp mì này đi.Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, đầu tóc vuốt keo bóng lọng, quần áo trên người thì toàn hoa hòe sặc sỡ, mặc dù người nghèo như tôi chưa được dùng hàng hiệu bao giờ nhưng nhìn từng đường nét cắt may cũng đủ biết đồ trên người anh ta toàn là đắt tiền. Đại gia mà không trả nổi một hộp mì à?Khánh thấy vẻ mặt tò mò của tôi mới cười bảo:– Quên mang thật mà. Trả tiền đi, tý nữa anh mời em đi ăn cơm.– Một hộp mì thôi mà, để em trả cho. Không cần mời em đi ăn cơm đâu.– Sao thế? Sợ Phong giận à?– Không ạ.– Không sợ nó giận thì là ngại anh à?Tôi không đáp, chỉ cười tỏ ý ngầm thừa nhận. Khánh cũng không phật lòng, chỉ nói:– Anh chưa bao giờ thấy Phong dẫn phụ nữ về nhà đấy. Em làm cách nào mà dụ được nó dẫn về ở cùng thế?Vì Phong đã nói anh ta đáng tin, vả lại, anh cũng không che giấu chuyện chúng tôi ở chung với Khánh nên tôi cũng thành thật đáp:– Em được anh ấy mua về.– Gì cơ?– Anh ấy mua em về làm người giúp việc nên em mới đến ở với anh Phong.– Này cô em, đừng nói cô em là cái con bé học lớp 11 của trường XXX đấy nhé?– Ơ, anh cũng biết ạ?– Biết. Chỉ không biết là gu của Phong dạo này lạ thế thôi. Hương dâu, con cái nhà bình thường, không có body nóng bỏng, chỉ được mỗi khuôn mặt đẹp.Tôi hiểu ý Khánh muốn nói một người như tôi không xứng với Phong, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm về điều ấy, bởi vì tôi đã xác định ngay từ khi chưa bắt đầu rồi.Bọn họ đều là con nhà quyền thế, chọn người bên cạnh cũng phải là những tiểu thư nhà giàu, một kẻ như tôi đúng như Khánh nói, ngoài mặt đẹp ra thì còn có gì khác đâu. Anh ta không hiểu được tại sao Phong lại chọn tôi, mà tôi thì lại càng không hiểu.Thế nhưng, tôi vẫn nhoẻn miệng cười:– Vâng.– Em biết sau này nó phải lấy người khác chứ?– Em biết ạ.– Biết là được rồi.Anh ta chỉ nói đến đó rồi cầm hộp mì đi thẳng, tôi thì cứ đứng một chỗ nhìn hộp bαo ©αo sυ trên tay mình rất lâu, rất lâu, sau đó mới thở dài một tiếng rồi đi đến quầy thanh toán.Thực ra cách nói chuyện của Khánh có vẻ rất khó hiểu, lại chẳng ăn nhập gì với thái độ của anh ta hôm mới gặp tôi. Nhưng tôi biết, anh ta đang ngầm nhắc nhở tôi tự biết thân biết phận mình, đừng hy vọng gì hơn với Phong bởi vì sau này anh sẽ phải lấy một người khác, không phải tôi.Tất nhiên là tôi hiểu chứ. Bởi vì tôi hiểu nên tôi không trách anh ta, tôi biết Khánh muốn tốt cho Phong nên không giận, chỉ thấy buồn thôi. Buồn vì dạo này tôi không có quá nhiều thời gian ở cạnh Phong, buồn vì rất nhiều chuyện khác nữa. Chán đời nên mới rủ chị Hoa đi uống rượu.Hơn một tháng rồi mới có dịp gặp, bà Hoa đang làm việc mà cũng xin nghỉ luôn cả buổi để đi cùng tôi. Thấy tôi có tâm trạng, bà ấy mới hỏi:– Sao thế? Đang yên đang lành tự nhiên lại uống rượu thế?– Có sao đâu, tự nhiên thèm rượu nên uống thôi mà. Từ lúc mình nghỉ ở Phố Hoàng Thành đến giờ lâu lắm không uống rượu rồi đấy nhỉ?– Ừ, mẹ, gần cả năm rồi chứ ít gì. Tao cai được rượu với tìиɧ ɖu͙© được cả năm rồi đấy.– Mẹ cái bà này, thô bỏ mẹ ra. Dạo này công việc bà thế nào, có ổn không?– Ông chủ mới tăng lương rồi. Bảo tao ngoan nên cho tao thêm một tháng 500.– Vâng.– Thế mày thì sao? Ông Phong dạo này ổn không?– Anh ấy dạo này đi suốt. Nghe nói từ lúc bố anh ấy bị tai nạn đến giờ thì anh ấy về quản lý công việc kinh doanh rồi. Bận nên có mấy khi ở nhà đâu.– Tiền vẫn đưa mày đều chứ?– Vâng. Vẫn đưa đều chị ạ. Chỉ người là chẳng mấy khi ở nhà thôi.– Thế nên mới chán rồi rủ tao ra đây uống rượu hả?Đúng chẳng có gì qua mắt được chị Hoa nên tôi không giấu nữa, cười cười gật đầu:– Vâng.– Thôi cứ chịu khó qua giai đoạn này đi rồi tính sau. Chuyện gì cũng phải từ từ. Tao thấy ông ấy cho thằng bạn kia biết về mày thì chứng tỏ ông ấy cũng có coi trọng mày đấy. Chẳng qua là bọn công tử nhà giàu nó hay như thế thôi, thằng kia cũng muốn tốt cho ông Phong nên mới nhắc mày, sợ mày tìm cách bám lấy ông Phong chứ sao.– Vâng, em biết mà. Nhưng chẳng biết sau này ra sao chị nhỉ? Hình như em thích anh ấy nhiều lắm rồi, giờ cứ nghĩ đến chuyện chia tay lại buồn. Hôm trước thấy bà Linh về, rồi ông ấy mất tích mấy ngày không liên lạc với em, em cũng buồn.Chị Hoa nghe xong mới thở dài, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm:– Biết sao được. Cái số bọn mình là thế mà. Thôi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu. Đến đâu hay đến đó đi. Cạn ly.– Cạn ly.Hôm ấy tôi với chị Hoa ngồi tâm sự đến tận 8h tối mới lếch thếch đi về, khi đó tôi say khướt rồi nên lúc vừa trèo xuống taxi là hai mắt đã hoa lên. Chân nam đá chân chiêu kiểu gì mà va phải một người phụ nữ đi ngược chiều ở phía trước.Tôi thấy mấy túi đồ trên tay bà ấy rơi lả tả xuống đất mới cúi xuống nhặt, miệng rối rít xin lỗi:– Ôi cháu xin lỗi cô ạ. Cháu đi không nhìn nên va phải cô.– Không sao đâu. Để tôi nhặt được rồi.Giọng nói này rất quen, quen lắm, quen đến nỗi tôi cứ tưởng mình nghe nhầm. Có điều, khi ngẩng lên nhìn gương mặt của người phụ nữ kia, tôi mới biết hóa ra trí nhớ của mình cũng tốt thật, trải qua một thời gian dài đằng đẵng như thế mà tôi vẫn chưa quên…Người phụ nữ đó thấy động tác của tôi khựng lại thì cũng ngước lên nhìn tôi, trong nháy mắt, vẻ mặt của bà ta hiện rõ vẻ bàng hoàng sững sờ, thậm chí còn có chút không tin được nên lắp bắp hỏi:– Giang? Có phải Giang đó không?