Thanh niên mặc quần áo thoải mái, tóc tai vuốt bừa, gò má cương nghị, khí chất trên người khiến người ta có cảm giác, ừm, khó ở, nhưng lúc cười lên lại rất hiền hòa, có ảo giác như đối phương rất dễ nói chuyện.
Hạ Tri: “À, không cần, tôi……”
“Hửm, khách khí với tôi làm gì, chúng ta là bạn cùng phòng.”
Hạ Lan Sinh không cho từ chối, đoạt lấy va ly hành lý từ trong tay cậu, ngón tay thon dài như vô tình chạm vào ngón tay Hạ Tri, nhưng cậu lại không phát hiện, “Vậy phiền anh……”
“Tôi thấy cậu kéo va ly hành lý này lâu lắm rồi.” Hạ Lan Sinh dùng một tay xách hành lý, “Giữa trưa không ăn cơm hả?”
Hạ Tri nhăn mày, Hạ Lan Sinh nói lời này là đang cười nhạo cậu, cậu rất không vui.
Hết cách rồi, mâu thuẫn bản năng giữa giống đực trỗi dậy—— đặc biệt khi đối phương còn dễ dàng dùng một tay xách hành lý, bâng quơ nói cậu một câu, nghe tràn ngập mùi vị mỉa mai.
Nhưng có nói gì thì đối phương cũng đã giúp cậu xách hành lý, đôi bên còn là bạn cùng phòng, Hạ Tri hít sâu một hơi bình ổn lại tâm tình, đáp: “Ăn rồi.”
Hạ Lan Sinh nhận ra Hạ Tri không vui, anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ hơi nhướng mày.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương khiến cả người Hạ Lan Sinh lâng lâng, tâm tình sung sướиɠ, cảm giác này tựa như một con gấu được ngâm trong vại mật, lại tựa như quái thú được vuốt lông.
Hạ Lan Sinh nghĩ, đồ quê mùa này, quần áo bình thường, ấy thế mà chọn hương nước hoa cũng không tệ.
Sau khi xách hành lý đến nơi, Hạ Tri nói tiếng cảm ơn rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Hạ Lan Sinh bật điều hòa, ngồi ở vị trí của mình, đôi chân dài bắt chéo, đùa nghịch điều khiển điều hòa trong tay, đột nhiên hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì vậy?”
Hạ Tri lấy notebook từ trong va ly ra, nghe vậy sửng sốt, “Hả?”
Không biết vì sao, Hạ Tri bỗng nhiên nghĩ đến cơn ác mộng kia của mình, khắp người nổi da gà, còn có chút ghê tởm, cậu nhíu mày nói: “Tôi không dùng nước hoa, ẻo lả chết đi được.”
Hạ Lan Sinh nhướng mày, “Không dùng nước hoa?”
Thế mùi hương trên người cậu từ đâu mà có? Chẳng lẽ cậu là hồ ly chuyển thế, trên người tự mang mùi vị lẳиɠ ɭơ?
Nghĩ đến đây Hạ Lan Sinh bỗng nhớ ra còn một khả năng khác, nói không chừng là hương sữa tắm đi?
Hạ Lan Sinh: “Vậy cậu dùng sữa tắm loại gì? Mùi hương thơm lắm.”
Hạ Tri lấy hai cục xà bông Safeguard trong túi, ném đến trên bàn trước mặt Hạ Lan Sinh một cục, “Mùi hương thơm lắm à, tặng anh một cục nhé, khỏi cần cảm ơn.”
Hạ Lan Sinh: “……”
Nhiệt độ trong phòng mát lạnh, Hạ Tri cảm thấy mồ hôi trên người cũng dần khô lại, nhưng nghĩ đến vẫn thấy nhớp nháp khó chịu, định bụng chờ sắp sếp đồ đạc xong lại đi tắm rửa một phen.
Mà Hạ Lan Sinh bên này cũng có chút khó chịu, bởi vì mùi hương trong không khí nhạt dần.
Rất khó hình dung cảm giác ruột gan cồn cào này, giống như cả người đang trong trạng thái thoải mái, mùi hương khiến người ta trầm mê lại chậm rãi biến mất.
Về mặt sinh lý thì không có gì bất ổn, nhưng về mặt tâm lý, Hạ Lan Sinh lại có cảm giác như dưỡng khí trong máu dần biến mất.
Rõ ràng không phải mùi hương nồng nàn, nhưng chính vì thoang thoảng như có như không lại càng khiến ruột gan ngứa ngáy.
Hạ Tri mải xếp đồ nên không phát hiện ra ánh mắt Hạ Lan Sinh nhìn mình, đang dần thay đổi.
………