Nghỉ hè kết thúc, Hạ Tri quay lại trường học.
Hạ Tri học năm nhất ở thành phố A, hiện tại là khai giảng năm hai, ký túc xá là phòng ngủ cho bốn người —— chẳng qua, tình huống đặc biệt chính là, lúc ấy Hạ Tri báo danh chậm, ký túc xá năm nhất đều đã đầy, còn thừa mấy con cá lọt lưới giống Hạ Tri đều bị đóng gói chia đến ký túc xá của năm hai.
Thế là cuộc sống đại học cùng bạn cùng phòng bá vai bá cổ đi chơi bóng vui vẻ mà Hạ Tri tưởng tượng cũng tan thành mây khói ——
Phòng ký túc xá lần này, ngoài cậu, ba anh bạn cùng phòng cả ngày đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thật ra Hạ Tri có nghe nói, ba người bạn cùng phòng này của cậu hình như không đơn giản như vẻ bề ngoài, bọn họ đều không muốn ngủ lại phòng ký túc nên thuê trọ ở bên ngoài.
Nói ra không phải hoàn toàn chưa thấy mặt nhau, ngẫu nhiên cũng có người về.
Hạ Tri đã từng gặp qua nam sinh tên Hạ Lan Sinh, vóc dáng cao ráo, một thân hàng hiệu không che được mùi tiền trên người, lúc nhìn người ta trong mắt luôn có chút âm u lạnh lẽo, nói chung là không dễ chọc.
Hạ Tri cũng lễ phép chào hỏi một câu, còn như xong.
*
Lúc này Hạ Tri đeo tai nghe bịt khẩu trang, nhàn nhã kéo va ly hành lý chuẩn bị lên tầng.
Nhưng mà kéo một hồi vẫn không kéo nổi.
Hạ Tri: “?”
Cậu nhìn thoáng qua va ly hành lý của mình, bên trong không có thứ gì nặng, chỉ có mấy món đồ linh tinh như notebook gì đó, lần trước cậu kéo hành lý lên lầu, bốn tầng liền mà không rơi một giọt mồ hôi.
Gần đây cũng không biết tại sao, chắc tại đã lâu không rèn luyện cho nên sức lực giảm sút chăng?
Hạ Tri bước lên hai bậc, cố gắng kéo hành lý trong tay, dùng hết sức bú sữa mà kéo, cuối cùng cũng nhấc được nó lên.
Thiếu niên vô thức cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, vật vã xách chiếc va ly màu lam nhạt, dáng vẻ thu hút người khác ghé mắt nhìn ——
Hạ Lan Sinh đút tay túi quần, đứng phía dưới, có hơi mất kiên nhẫn.
Anh ta liếc mắt nhìn thử, phát hiện mình còn biết người này, hình như là đàn em dọn đến phòng ký túc xá chung, nhưng anh ta chẳng mấy khi về phòng ngủ, nói đến nói đi, vẫn là người râu ria.
Có mỗi chiếc va ly mà cũng không nhấc lên nổi, đúng là vô dụng.
Hạ Lan Sinh xoay người đang định chuyển qua cầu thang khác, ai biết mới đi được một bước, anh ta bỗng dừng chân.
Trong không khí hình như thoang thoảng một mùi hương.
Rất nhạt, nhưng lại rất mê người, lúc có lúc không dụ người ta đến gần.
Hạ Lan Sinh nhìn thoáng qua thiếu niên còn đang đấu tranh với hành lý.
Lúc này cậu đã thành công xách được va ly đến khúc rẽ cầu thang, hiện đang lau mồ hôi, mặt mày nhăn nhó, vài sợi tóc mướt mồ hôi dính trên trán và hai bên thái dương.
Chờ đến lúc Hạ Lan Sinh lấy lại tinh thần, anh ta đã men theo mùi hương đi đến phía sau thiếu niên ——
Mùi hương càng lúc càng đậm, nhưng không phải nồng đến hun người, trái lại còn khiến người ta cảm thấy dục cầu bất mãn, Hạ Lan Sinh nuốt nước bọt, hấp háy cánh mũi, muốn ngửi thêm nữa.
Hạ Lan Sinh nhìn Hạ Tri một cái, suy nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra người bạn cùng phòng này tên gọi là gì.
Anh ta nheo mắt, đầu lưỡi đẩy khớp hàm, muốn quá, thật lẳиɠ ɭơ.
Ngay lúc Hạ Tri chuẩn bị tiếp tục công cuộc xách hành lý ——
“Để tôi giúp cậu, bạn học.”
Hạ Tri sửng sốt, quay đầu lại, thấy được Hạ Lan Sinh.
…………