Minh Huyên hít sâu một hơi, gõ một cái lên đầu Ô Lan, bực bội nói:
“Chủ tử của ngươi dù thèm đến mấy cũng không tới mức ăn thịt con thỏ cố gắng nuôi gia đình. Con thỏ này tuy trông to mọng nhưng bụng có nếp nhăn, nhìn liền biết là thỏ mẹ vừa sinh thỏ con.”
Nhìn thỏ mẹ cố gắng chui vào hang, lại xem môi trường xung quanh, Minh Huyên khẽ thở dài:
“Trời càng lạnh, nếu không còn thỏ mẹ thì đám thỏ con phỏng chừng không sống nổi, bỏ qua cho chúng đi.”
Nói đến đây, Minh Huyên nhìn khuôn mặt ngơ ngác nửa hiểu nửa không của Ô Lan, rất nghiêm túc nói: "Tuy rằng trong thế giới tự nhiên, thích ứng mới sống được, nhưng cần phải bảo vệ thú con, hiểu chưa?”
Ô Lan mơ hồ gật đầu.
Dù sao là người sẽ đi theo mình lâu dài, Minh Huyên đang định nói rõ hơn về lằn ranh giới hạn và yêu cầu của mình, bỗng cảm giác bị dòm ngó, nàng vội quan sát bốn phía thì thấy ba bóng lưng nam nhân rời đi.
Phong cảnh trên núi Bát Bảo khá đẹp, thường có văn nhân mặc khách lại đây chơi nên Minh Huyên cũng không bất ngờ.
Thấy ba người kia rời đi, Minh Huyên tiếp tục đi hướng đích đến.
“Con gà này đủ cho hai chúng ta ăn no nê.” Dọc đường đi Minh Huyên chỉ huy Ô Lan bắt một con gà rừng, hớn hở nói.
Ô Lan xách con gà, có chút ngượng ngùng không dám nói cho chủ tử rằng không đủ cho nàng ấy nhét kẽ răng.
Một con suối mát chảy nước róc rách, gần đó còn có một dòng suối nhỏ.
Đoán rằng sư cô trong am ngẫu nhiên sẽ đến nguồn suối múc nước, Minh Huyên tự giác đặt nồi bên bờ suối nhỏ cách xa nguồn suối mười mấy thước, nước suối mát trong, bởi vì ít người đến nên ngẫu nhiên thấy mấy con cá mập bơi qua.
Minh Huyên nhìn Ô Lan tay chân vụng về nhổ lông gà, hơi thất vọng rũ vai xuống, nhủ thầm quả nhiên còn cần dựa vào chính mình.
Minh Huyên kêu Ô Lan đi xiên mấy con cá, nàng bắt đầu công đoạn tay làm hàm nhai.
“Lao động là vui vẻ, lao động là vinh quang . . .”
Minh Huyên vừa nhanh nhẹn xử lý con gà to, vừa tâm trạng vui tươi hát khẽ, dường như đã cảm giác được con gà ngon cỡ nào. Qua nhiều năm như vậy, có vẻ như mình chưa bị lụt nghề, đáng vui đáng mừng.
Rửa sạch con gà, ướp gia vị, Minh Huyên chỉ huy Ô Lan bọc bùn lại rồi dùng lá cây to cột chặt, đào hố chôn xuống, đốt lửa ở bên trên.
“Chờ nấu canh cá xong chắc gà cũng chín, lúc này nếu có một bình đào hoa túy thì sẽ là một việc vui lớn trong đời người.” Minh Huyên vừa cắm cá xuống gần đống lửa, vừa cảm khái nói.
Mới dứt lời bỗng nghe một tiếng “xì”.
Ô Lan thay đổi sắc mặt, đứng bật dậy che ở đằng trước Minh Huyên, dao nhỏ vừa dùng để cạo vảy cá bị nàng ấy nắm chặt trong tay.
Minh Huyên hít sâu một hơi, cúi đầu, khi ngước mặt lên thì đã đeo khăn che.
Ba thanh niên, tuy hai nam nhân ở hai bên đều có tướng mạo rất xuất chúng, khí chất không tầm thường.
Người bên trái mặt trắng tuấn tú, người bên phải có nét phong sương cứng rắn, nhưng khiến người chú ý nhất là người đứng chính giữa!
Bề ngoài bình thường, trên mặt thậm chí có mấy hột mụn, dù mỉm cười nhưng tràn đầy khí thế, hiển nhiên giữ địa vị chủ đạo trong ba người.
"Quấy rầy, chúng ta đến lấy nước.” Nam nhân nhướng chân mày, mỉm cười nói.
Minh Huyên cố giữ bình tĩnh gật đầu, kéo Ô Lan lùi qua một bên, khẽ nói:
“Mời.”
Minh Huyên không hỏi tại sao họ không đi nguồn suối lấy nước mà cố ý đến con suối nhỏ chỗ hai nàng.
"Tử Thanh, đi múc nước, tiện thể bắt mấy con cá.” Nam nhân nói là đi múc nước nhưng nhìn Minh Huyên, mở miệng nói.
Thấy đối phương hiển nhiên cũng nhìn trúng chỗ này. Minh Huyên không suy nghĩ nhiều, quyết định rồi, không trêu vào được thì chuồn thôi.
Minh Huyên kéo Ô Lan, nói:
“Đi ra ngoài lâu như vậy, chúng ta nên trở lại.”
Ô Lan tiếc nuối nhìn canh cá sôi sùng sục và đống lửa, gật đầu, định đi lên dọn dẹp.
"Mấy thứ này chúng ta chưa động đũa, nếu chư vị không chê thì xin tặng cho chư vị.” Minh Huyên nói xong kéo Ô Lan nhanh chân bỏ chạy.