Suốt đời không gả không phải vì Trần ma ma tự chọn, chẳng qua là năm xưa ngoại tổ phụ lựa chọn ngoại tổ mẫu làm di nương chứ không chọn trúng bà ta! Dù là ngoại tổ mẫu hay ngạch nương đều không nợ gì bà ta.
Minh Huyên tin tưởng, chỉ cần nàng sống tốt thì ngạch nương có thể tự khiến cuộc sống của bà tốt đẹp.
Sắc phong thái tử là ngày sáu tháng sáu năm Khang Hi thứ mười bốn, Minh Huyên vốn cho rằng định ra danh phận thái tử, không lâu sau sau đích muội có thể vào cung, nàng cũng được về phủ.
Nhưng không ngờ ở trong am ni cô ba tháng, trong phủ vẫn không có tin tức truyền đến. Nếu không phải mỗi tháng có một ít dầu gạo mắm muối và tiền đưa tới thì hai mẫu tử tựa như bị thế giới quên đi.
Trong lòng Minh Huyên có linh cảm không may, dưới tình huống bình thường, trong phủ không thể nào mặc kệ một tiểu thư đã khỏi bệnh và sắp thành hôn ở bên ngoài lâu như vậy đúng không?
Trừ phi . . . việc vào cung của đích muội không thuận lợi. Điều này không thể nào, chẳng phải trong lịch sử Bình phi vào cung năm mười tuổi sao? Chẳng lẽ nàng nhớ lầm?
Nghĩ đến đây, Minh Huyên hít sâu một hơi, ngẫm lại tâm tư của a mã khiến nàng thấy phiền chán. Nhưng đồng thời lại vui mừng, chính mình hiện giờ đã đính hôn, bất kỳ hoàng đế có chút phẩm cách minh quân đều sẽ không tùy tiện làm ra chuyện chọc người bàn tán, huống chi là hoàng đế như Khang Hi.
Vừa lúc Minh Huyên phát hiện Trần ma ma bất mãn với Triệu Giai thị, cũng thấy ngạch nương không có tình cảm gì với bà ta, trong lòng bức bối không muốn bị kiềm nén thêm nữa, cũng sợ bị bà ta tính kế cái gì nên đã cài bẫy làm bà ta té gãy chân.
Trần ma ma không thể động đậy, rất nhiều bất mãn, lời càu nhàu gì đó khó mà tới tai hai mẫu tử.
Triệu Giai thị đau lòng nữ nhi, mắt nhắm mắt mở đối với chuyện nàng muốn ra ngoài am ni cô đi dạo, chỉ kêu võ tỳ thϊếp thân đi theo, đừng để nàng đi một mình.
Nữ nhi của Hách Xá Lý gia đều có võ tỳ theo bên cạnh, dù Minh Huyên không được sủng thì cũng được xếp cho người như vậy.
Võ tỳ tên là Ô Lan, bộ dạng có chút khỏe mạnh, lần này đi ra Triêu Dương Am mới bị sắp xếp bên cạnh Minh Huyên, đầu óc chất phác không biết ứng đối, nhưng ưu điểm là nghe lời, nên Minh Huyên không ghét nàng ấy.
Minh Huyên rất có chừng mực, nàng không định chạy xa, chỉ tính nấu ít thịt trên núi Bát Bảo cho đỡ thèm.
Núi Bát Bảo vào tháng chín nông lịch một mảnh đỏ rực, trời xanh biếc, từng áng mây trắng lững lờ trôi, Minh Huyên vừa ra khỏi Triêu Dương Am bỗng chốc tâm trạng rất tốt, đập vào mắt đều là cảnh đẹp!
Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy gà và thỏ mập mỡ chạy vụt qua, đầy rẫy thú hoang.
Minh Huyên cười toe toét, hít thở không khí tươi mới, hưng phấn nói:
“Mùi này dễ ngửi hơn mùi trầm hương nhiều.”
Ô Lan đi theo sau lưng Minh Huyên, quan sát bốn phía, bởi vì không thể rời xa tiểu thư nên dù thấy nguyên liệu nọng mỡ cũng khó mà bắt.
“Cách cách, chẳng phải ngài nói muốn ăn thịt thỏ kho à?” Vì vậy mà Ô Lan cõng theo một cái nồi sắt và nhiều gia vị, đồ nêm nếm.
Minh Huyên cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Ta nhớ sư cô trong am nói phía trước có con suối, tuy không lớn nhưng ngọt lành, chúng ta đi tới đó xem sao, xác định nguồn nước rồi tính chuyện khác.”
Ô Lan vừa gật đầu liền trông thấy một con thỏ mập chạy qua trước mắt, nó cố gắng chui vào một cái hang nhưng vì miệng ngậm quá nhiều cỏ nên chưa kịp chui vào, cơ hội cực kỳ tốt, vì thế Ô Lan vội nói:
“Tiểu thư, có con thỏ! Tiểu thư chờ đã . . .”
Minh Huyên đang định gật đầu bỗng thấy cỏ ngoài miệng con thỏ và cái bụng xẹp lép, nàng cố ý nói: "Không được, thỏ thỏ đáng yêu như thế, ta không muốn ăn nó.”
Ô Lan chuẩn bị vươn tay ra đột nhiên dừng lại, chần chừ nói:
“Nhưng hôm nay ra ngoài, cách cách nói muốn ăn thịt kẹp bánh bao mà?”