Lúc cậu nói những lời này cũng có chút chột dạ.
Cô cũng không thiếu tiền, làm chuyện gì hình như cũng đều là dựa vào sở thích.
Nhưng mà, cậu ngoài việc có thể kiếm được rất nhiều tiền ra, thì hình như không có bất cứ thứ gì để cô có thể nhìn trúng cả.
Cô cũng không cảm thấy cậu đẹp trai, và lúc nào cũng chê cậu phiền.
Diêm Lê càng nghĩ thì mày nhăn lại càng sâu.
Rõ ràng cậu cũng có một ít ưu điểm mà, sao ở trong mắt cô mình lại làm cho người khác chán ghét như vậy cơ chứ?
Ôn Lung cười nhạt một tiếng.
Cô khinh miệt nâng mắt lên, “Trong vòng bảy năm có được số tài sản là một ngàn vạn kim? Cậu là đang nằm mơ sao?”
“…… Tôi có thể làm được.”
Ôn Lung không chút để ý khuấy bọt ở trong ly, “Chỉ cần cậu làm được, thì ta có thể cân nhắc.”
Diêm Lê không thể tin được mà ngẩng đầu lên.
Hệ thống lo lắng nói: 【 Cô nên thận trọng một chút, vai ác có năng lực này. 】
Ngữ khí Ôn Lung nhẹ nhàng: Ngươi không nghe thấy sao?
【 Cái gì? 】
Ôn Lung: Ta nói là cân nhắc, lại không nói là thật sự gả cho cậu ta.
【……】
Ác ma quỷ kế đa đoan.
【 Nhưng mà vì sao vai ác lại muốn cưới cô chứ? Cậu ta không phải đã nói là không thích cô sao? 】
Ôn Lung: Ai biết được. Có thể là coi trọng tài lực và thế lực của Ôn gia……
【 Cũng có khả năng. 】
Diêm Lê hỏi cô tiếp: “Vậy thì trước đó, cô sẽ gả cho người khác sao?”
Ôn Lung nghiêng đầu tự hỏi một lúc, “Tạm thời sẽ không.”
“Vậy…… yêu đương thì sao?”
“Không có hứng thú.”
Diêm Lê không có gì muốn hỏi nữa.
“Đúng rồi, sau này không có việc gì thì đừng có tới tìm ta.”
Ôn Lung nói: “Rất phiền.”
Diêm Lê nhìn chằm chằm vào bọt sữa trong ly của mình một lúc lâu.
“…… Ừ.”
Cậu cũng không thích cô, làm gì cứ phải đi tìm cô chứ.
……
Thế là mấy năm sau, Diêm Lê thật sự rất ít khi đi tìm Ôn Lung.
Chỉ là ngẫu nhiên những lúc nghỉ hè hay khai giảng, thì cậu sẽ đi qua giúp cô thu dọn đồ đạc. Số lần gặp mặt còn lại thì phần lớn đều là gặp trong các hoạt động của khoa.
Sau khi Lâm Phóng nghe xong thì tấm tắc bảo lạ.
Đối với người mình thích, mà một năm số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cũng rất lợi hại.
Cậu ta thực sự có chút tin tưởng vào câu nói “không thích cô ấy” của Diêm Lê.
Bởi vì nhìn cậu căn bản là không có chỗ nào nhớ thương Ôn Lung cả.
Nếu muốn nói trong cuộc sống của Diêm Lê có chỗ nào thay đổi, thì đó chính là cậu dành nhiều thời gian để ra ngoài chạy bộ hơn, học hành cũng ra sức hơn so với trước kia. Ngay cả kỳ nghỉ hè cậu cũng sắp xếp thời gian chật kín, gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, đi tới các công ty lớn để kéo hạng mục đầu tư cho mình.
Giống như là đang nhẫn nhịn điều gì đó vậy, rất liều mạng.
Năm ba đại học, Diêm Lê dùng toàn bộ số vốn mà mình có được mở một công ty nhỏ.
Nghỉ đông và nghỉ hè cũng không về nhà mà vẫn luôn ở căn phòng bên cạnh công ty.
Nhưng mà cho dù có trở về, thì cậu cũng không có người nào để có thể gặp mặt cả.
Ôn Lung không muốn nhìn thấy cậu, Diêm Hải thì vào tù, mấy chục năm cũng chưa chắc ra khỏi đó được.
Vào đêm giao thừa, cậu ở trong căn nhà nhỏ mà mình thuê, uống một chút rượu.
Cậu không thích mùi rượu, bởi vì Diêm Hải luôn đánh đập cậu sau khi đã uống rượu, dần dà, cậu đối với rượu có chút kháng cự.
Nhưng mà có lẽ là do buổi tối ngày hôm đó thật sự quá quạnh quẽ, bên ngoài có đốt pháo và bắn pháo hoa, còn cậu chỉ có thể nhìn những tiết mục nhàm chán trên TV.
Cho nên cậu mua một chai rượu rồi uống một chút.
Có lẽ là do men say, ma xui quỷ khiến cậu lại cầm lấy điện thoại trên bàn lên gọi điện thoại cho Ôn Lung.
Một phút sau, ngay khi Diêm Lê cho rằng cô sẽ không nhấc máy, thì điện thoại truyền tới tiếng đã được kết nối.
Giọng nói ở bên kia rất lãnh đạm.
“Có việc gì không?”
Diêm Lê thầm nghĩ: Không có việc gì.
Nhưng mà cậu chỉ muốn gọi điện thoại cho cô mà thôi.
Nửa ngày sau, cậu chỉ nghẹn ra được một câu.
“…… Chúc mừng năm mới.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Chỗ của cậu ồn ào quá.”
Diêm Lê nhìn thoáng qua, pháo hoa ngoài cửa sổ và âm thanh của TV đều rất lớn.
Cậu bước vào trong phòng, đóng cửa chính và cửa sổ lại, xung quanh liền yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu hỏi: “Cô đang bận sao?”
“Không có, chuẩn bị ngủ.”
“Ồ, vậy cô ngủ đi.” Nói thì nói như vậy, nhưng mà cậu lại không cúp điện thoại.
Mà Ôn Lung cũng không cúp máy.
Cô cảm thấy giọng nói của Diêm Lê nghe có chút kỳ lạ, phát âm có chút hàm hồ, giống như là vừa uống rượu xong vậy. Vai ác uống rượu vốn dĩ chính là một chuyện khác thường, cô sợ sẽ xảy ra chuyện, cho nên liền kiên nhẫn lắng nghe một lúc.
Nhưng mà nghe ngữ khí nói chuyện của Diêm Lê vẫn rất ngoan. Uống rượu vào cũng không say rượu làm loạn.
Một lát sau, Diêm Lê bỗng nhiên lại nói chuyện trong công ty với cô, đều là một ít chuyện vặt vãnh.
Ôn Lung không cảm thấy hứng thú cho lắm, nhưng mà cũng không ngắt lời, thỉnh thoảng “ừ” mấy câu đáp lại cậu.
Cô đang nằm ở trên giường, vốn đã rất buồn ngủ, bây giờ lại nghe cậu nói những chuyện nhàm chán đó thì càng cảm thấy buồn ngủ hơn.
Hơn mười phút đầu tiên còn có thể miễn cưỡng trả lời cậu mấy câu, lúc sau thì không có âm thanh nào nữa, đã ngủ mất tiêu rồi.
Diêm Lê rất lâu cũng không nghe thấy cô lên tiếng, nên cũng không nói nữa.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở đều đều, rất vững vàng.
Cậu đặt điện thoại ở bên cạnh gối đầu, nghe tiếng hít thở bên trong điện thoại, chỉ cảm thấy cồn đang thiêu đốt l*иg ngực cậu, yết hầu rất nóng.
Cậu hình như phải thừa nhận một việc.
Cậu đúng là đang nhớ cô, rất nhớ rất nhớ ……