Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa

Chương 39: Thế giới thứ nhất 39

Người có vẻ ngoài xuất sắc thì ở đâu cũng có thể dễ dàng gây được sự chú ý.

Cho dù Ôn Lung vì duy trì thiết lập nên cũng không tham gia các hoạt động trong khoa, nhưng mà vẫn có không ít người chủ động kết bạn với cô.

Trong số đó thì các đàn anh khóa trên chiếm hơn phân nửa. Học trưởng kinh nghiệm phong phú, lúc đối mặt với sinh viên năm nhất,thì luôn tự cho là mình có ưu thế.

Diêm Lê chú ý tới trong khóa của cậu có hai nam sinh, luôn tận dụng mọi cơ hội trong các hoạt động mà tặng đồ cho Ôn Lung, đặc biệt ân cần.

Cậu nhìn mọi thứ ở trong mắt, trong lòng nghĩ thầm: Cô bắt bẻ như vậy, chắc chắn sẽ chướng mắt bọn họ.

Nhưng mà hình như cô rất thích cảm giác được người khác ái mộ thì phải.

Cho dù có là điểm tâm ngày thường căn bản không chạm vào, nhưng mà chỉ cần là những người đó tặng, thì cô cũng sẽ mang về ăn hết.

‘ Người khác tặng thì ta sẽ thích. ’

Hình như cô đã từng nói qua như vậy.

Diêm Lê siết chặt cây bút trong tay, nhưng lại không viết chữ nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

……

“Cậu thật sự không thích cô ấy sao?” Lâm Phóng lại hỏi thêm một lần nữa.

Từ đầu học kỳ một năm hai cho đến khi năm học này sắp kết thúc, cậu ta đã hỏi Diêm Lê rất nhiều lần về vấn đề này rồi.

“Không thích.” Diêm Lê trả lời rất tự nhiên.

Lâm Phóng nhớ tới mấy nam sinh cùng chuyên ngành như hổ rình mồi kia, không khỏi lo lắng thay cho bạn cùng phòng của mình.

Nếu như cứ tiếp tục trì độn như vậy, thì cái người học muội họ Ôn kia sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác đoạt đi mà thôi.

Cậu ta hắng giọng, quyết định làm trợ thủ thêm một lần nữa.

“Thật sao? Nếu như cậu đã không thích, vậy thì mình có thể theo đuổi cô ấy không……”

Diêm Lê đúng lúc này lại nhìn qua đây, ánh mắt như hình viên đạn.

“Cậu muốn theo đuổi cô ấy sao?”

“…… Không không không, mình chỉ là đùa một chút mà thôi.”

“Chậc, người gì vậy không biết. Không thích còn không để cho người khác theo đuổi sao……”

Diêm Lê trầm mặc một lát.

“Mình không thích cô ấy, nhưng mà mình cũng không muốn người khác theo đuổi cô ấy.”

Nói không rõ là vì nguyên nhân gì, nhưng mà cậu chính là không muốn.

Lâm Phóng: “…… Cậu đây không phải là có bệnh sao?”

Cậu ta thật sự rất đau đầu với tên ngốc không thông suốt này, liền nhịn không được nói: “Diêm Lê à, mình nói như thế này với cậu vậy, cậu không muốn người khác theo đuổi cô ấy cũng vô dụng, cậu cũng không có cách nào để can thiệp vào chuyện của người ta mà.”

“……”

“Lỡ như học muội người ta coi trọng người nào đó rồi, vậy cậu còn có thể đánh tên đó một trận sao?”

“Có biết khoa kế bên có một tên đang theo đuổi cô ấy không? Cái tên đó lớn lên rất đẹp trai, hơn nữa trong nhà cũng có tiền, mình cảm giác học muội có thể sẽ đồng ý đấy.”

Tròng mắt đen như mực của Diêm Lê giật giật.

“Vậy mình…… phải làm sao bây giờ?”

Lâm Phóng trợn trắng mắt ở trong lòng.

Cậu bạn cùng phòng này sợ không phải là tên ngốc, thích người ta mà còn không chịu thừa nhận! Quả nhiên thượng đế vẫn đóng một cánh cửa sổ của cậu.

“Làm bạn trai của cô ấy, làm chồng của cô ấy, cậu chọn một cái đi.”

“……”

Cái này phải chọn như thế nào đây.

“Tới lúc đó nếu như có người nào dám theo đuổi cô ấy, vậy thì ít nhất cậu cũng có thể danh chính ngôn thuận mà đánh tên đó một trận.” Lâm Phóng nói lời thấm thía mà khuyên nhủ.

Cho nên chàng trai à, nhanh chóng cầm vũ khí lên theo đuổi người ta đi!

Diêm Lê nghiêng đầu tự hỏi một lát, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên, gọi điện thoại.

Lâm Phóng tò mò mà nhìn thoáng qua.

Cái này là đang gọi điện thoại cho ai đấy?

Diêm Lê không mở loa ngoài, nhưng mà Lâm Phóng vẫn có thể nghe thấy một chút âm thanh ở đối diện.

Là một giọng nữ thanh lệ, lãnh đạm hỏi một câu “Có việc gì không”.

Diêm Lê do dự một lát, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Cô có thể…… kết hôn với tôi không?”

Làm bạn trai thì hình như cũng không thể bảo đảm người khác sẽ không theo đuổi cô, như vậy xem ra, chỉ có kết hôn mới là lựa chọn tốt nhất mà thôi.

Lâm Phóng:!!!

“……”

Điện thoại kêu bíp bíp một tiếng, trực tiếp cúp máy.

Trước khi cúp máy, hình như Lâm Phóng nghe thấy đầu dây bên kia mắng một câu “Có bệnh”.

Cậu ta đờ mặt ra, trong lòng khẳng định.

Đúng là có bệnh mà.

*

Nhưng mà Diêm Lê hiển nhiên không vì thế mà từ bỏ.

Ngày hôm sau, cậu hẹn Ôn Lung ra gặp mặt ở quán cà phê. Cho dù đối phương không được tình nguyện cho lắm, nhưng mà dưới sự quấy rầy nhiều lần của cậu, cuối cùng cũng không kiên nhẫn mà đồng ý.

Đương nhiên, Diêm Lê cũng không cho rằng đó là quấy rầy, cậu chỉ cảm thấy đó là kiên trì thỉnh cầu không ngừng mà thôi.

Diêm Lê đã tới từ sớm.

Mà Ôn Lung tới muộn hơn hai mươi phút so với thời gian hẹn.

Cũng không thể trách cô không đúng giờ, Ôn Lung vốn không muốn tới, không trực tiếp cho cậu leo cây đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Diêm Lê nhìn cô, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi phải làm như thế nào thì cô mới có thể đồng ý?”

Ôn Lung vừa mới đặt ba lô xuống, nghe cậu nói xong câu này thì đã bắt đầu suy xét tới chuyện bỏ đi rồi.

Cô nheo mắt lại, “Cậu thích ta à?”

“Không thích.”

“Vậy thì vì sao cậu lại muốn kết hôn với ta?”

“……”

Không biết.

“Huống chi, ta dựa vào cái gì mà phải gả cho cậu? Ta không thích cậu, cậu cũng không xứng với điều kiện của Ôn gia.”

Lông mi Diêm Lê run rẩy.

“Trong vòng bảy năm, tài sản của tôi ít nhất có thể đạt tới một ngàn vạn kim, số tiền này chắc là lớn hơn nhiều so với tổng tài sản mà Ôn gia có thể sử dụng.”