Một năm sau.
……
Diêm Lê và Ôn Nguyễn đã kết thúc năm nhất đại học tại đại học A, mà Ôn Lung cũng đã hoàn thành kỳ thi đại học lần đầu tiên của cô.
Lúc này, cô đang làm tổ trong phòng của mình, nói chuyện phiếm cùng với hệ thống.
【 Ta đã quan sát biểu hiện một năm nay của vai ác, thật sự là làm người khác phải kinh ngạc. 】Hệ thống không khỏi cảm thán.
Theo như lời Ôn Lung nói, chỉ cần cho Diêm Lê một cơ hội để bò lên trên, thì cậu ta nhất định sẽ tận hết sức lực mà gắt gao nắm lấy.
Sau khi Diêm Lê vào trường đại học A, khi mới chỉ là sinh viên năm nhất, thì đã đem số tài sản mấy ngàn kim mà cậu có được tăng lên gấp mười mấy lần rồi.
Chí hướng của cậu không nằm ở việc học tập và nghiên cứu khoa học, mà mục đích đi học cũng chỉ có một, đó chính là kiếm nhiều tiền hơn, sống một cuộc sống tốt hơn.
Nghe thì có vẻ thô tục, nhưng đối với cậu mà nói, tiền mới là tất cả.
Không có gì quan trọng hơn bằng việc sống tốt cả.
Trường đại học A có rất nhiều học sinh giỏi, người có tiền có đầu óc kinh doanh cũng không ít, Diêm Lê dùng tiền vốn của mình hợp tác làm ăn cùng với đàn anh trong trường.
Đầu óc cậu thông minh, cộng thêm trí nhớ hơn hẳn người bình thường, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, thì đã có được số tài sản mà người thường mấy chục năm cũng không nhất định có thể kiếm được.
【 Ánh mắt của cậu ta rất chuẩn, năng lực dự đoán được nguy hiểm cũng chuẩn xác đến đáng sợ. Cho cậu ta thêm thời gian mười năm nữa, e rằng sản nghiệp của Diêm Lê có thể còn lớn hơn so với Ôn gia nữa đấy. 】
Ôn Lung không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
【 Còn nữa…… cậu ta còn tăng thêm mấy cân so với lúc thi đại học nữa, nhìn cường tráng hơn rất nhiều so với trước kia. 】
Ôn Lung nhướng mày, không rõ vì sao hệ thống lại nói chuyện này với cô.
Nhưng mà cô vẫn đáp lại một câu: Ồ, xem ra vai ác lên đại học cuộc sống trôi qua cũng không tệ lắm.
【……】
Hệ thống không nói thêm gì nữa.
Thật ra nó có cảm giác, hình như Diêm Lê sống không được tốt cho lắm.
Cậu ta kỷ luật tới nỗi có chút dọa người, mỗi ngày thời gian ăn cơm và ngủ nghỉ chưa từng thay đổi, cũng luôn chạy bộ tập thể dục, rõ ràng nhìn vào thì đúng là trạng thái rất tốt……
Nhưng mà nó luôn có cảm giác, trong mắt Diêm Lê luôn có một tầng âm u hơi mỏng.
Có một loại cảm giác áp lực mà nó không thể nào hình dung ra được.
【 Đúng rồi, chắc là cô cũng đi trường đại học A nhỉ? 】 Hệ thống hỏi.
Nó đã xem qua bài thi của Ôn Lung, cho dù cô có cố ý giảm điểm số thấp xuống, nhưng nếu muốn vào trường đại học A thì cũng dư sức.
Ôn Lung xiên một miếng dưa hấu, trả lời ở trong lòng: Chắc là vậy.
Cô hơi nhíu mày.
Thật ra cô đã từng suy xét tới việc đổi một trường đại học khác, dù sao thì Diêm Lê cũng đang ở trường đại học A.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, mặc dù trước đây cô đối xử với Diêm Lê không được tốt cho lắm, nhưng mà cậu ta chắc là cũng không đến mức ghi hận cô, cho nên cô liền từ bỏ ý định thay đổi trường này.
……
Ký túc xá nam trong trường đại học A.
Diêm Lê lưng đeo cặp sách, trở về từ thư viện.
Mới vừa bước vào cửa.
“Này, Diêm Lê, năm nay cậu có đi đón sinh viên mới không?” Người nói chuyện chính là bạn cùng phòng của cậu.
Ký túc xá của trường đại học A đều là phòng dành cho hai người, hoàn cảnh trong ký túc xá cũng không tệ lắm.
“Không đi.”
“Nếu như tham gia hoạt động tình nguyện, thì có thể được cộng thêm điểm đấy……”
“Ồ, không đi.”
Đi tới đó bận rộn một ngày, còn không bằng đọc nhiều thêm mấy cuốn sách.
Diêm Lê quay lại bàn của mình, nhìn thấy trên bàn nhiều thêm hai miếng bánh kem được đựng trong hộp.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa mình quên nói, bánh kem đó là do một nữ sinh trong khoa của chúng ta đưa, nhờ mình mang về cho cậu. Còn có thư tình nữa, đều để hết lên trên bàn của cậu rồi.”
Bạn cùng phòng đỏ mắt nói.
Chậc chậc, người này lớn lên đẹp trai, đãi ngộ chính là không giống nhau nha.
Cậu ta đã ở chung phòng với Diêm Lê một năm rồi, cứ cách vài bữa là có thể nhìn thấy có người tặng đồ cho cậu, và hầu như tuần nào cũng nhận được lời tỏ tình.
Lớn lên đẹp trai thì cũng thôi đi, mấu chốt là thành tích còn tốt nữa, đặc biệt là còn có rất nhiều tiền! Có một lần cậu ta không cẩn thận thoáng nhìn thấy số dư trên điện thoại của Diêm Lê, hảo gia hỏa!!
Thượng đế rốt cuộc đã đóng cánh cửa sổ nào của cậu chứ! Sao mà người với người lại có khác biệt lớn như vậy cơ chứ!
Bạn cùng phòng bực bội.
Cậu ta tự nhận mình rất ưu tú trong số những người bạn cùng lứa tuổi, lúc trước thi đậu trường đại học A, tất cả mọi người xung quanh đều hâm mộ cậu ta.
Bây giờ cậu ta mới phát hiện, có những thứ thật ra không phải chỉ cần dựa vào nỗ lực là có thể bù đắp vào được.
“Lần sau đừng có nhận nữa.” Diêm Lê thuận tay ném bánh kem vào thùng rác.
Cậu cũng đã có đủ tiền rồi, không cần đồ ăn mà người khác đưa cho nữa.
“Cậu cũng quá tuyệt tình rồi……”
“Có sao?”
“Có! Mấy em gái thổ lộ với cậu đều rất ưu tú, hơn nữa lớn lên cũng không kém. Có phải là ánh mắt của cậu quá cao rồi hay không?”
“Mình không muốn yêu đương.”
“Ha, nói cái gì mà không muốn yêu đương chứ, có phải là trong lòng đã có người thương rồi hay không?”
Tay Diêm Lê đang lấy sách từ trong cặp ra dừng lại một lát,rồi lãnh đạm nói: “Không có. Mình không thích cô ấy.”
Bạn cùng phòng chỉ đơn thuần muốn trêu chọc nghẹn họng.
Cái này là giấu đầu lòi đuôi, không đánh đã khai sao?
“Cô ấy” là ai?
Trời đất ơi, cái khối băng này thật sự có người mình thích sao! Hơn nữa thoạt nhìn còn là tình tiết cẩu huyết ngược luyến tình thâm gì đó nữa, chắc là trước đây đã bị ‘ cô ấy’ làm tổn thương không nhẹ rồi.
Bạn cùng phòng nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, giống như là đã giải được câu đố nào đó khó nhằn vậy.
“Không phải là Ôn Nguyễn ở khoa luật đấy chứ?”
“…… Cái gì?”
“Trong số các nữ sinh thì mình thấy cậu hình như chỉ tiếp xúc với một mình cô ấy thôi, kỳ nghỉ hè học kỳ một năm nhất, mình nhớ rõ cậu còn trở về cùng với cô ấy nữa.” Bạn cùng phòng càng phân tích càng cảm thấy mình đã tìm được chân tướng rồi.
Diêm Lê mặt vô biểu tình nói: “Ôn Nguyễn có bạn trai rồi.”
“A…… cũng không phải là cô ấy sao.”
*