Cậu lại nhìn tấm vải bố màu trắng chói mắt quấn quanh cổ kia.
Khi ánh mắt nhìn lên trên một lần nữa, hai mắt đang nhắm chặt của Ôn Lung không biết đã mở ra từ khi nào, giờ phút này đang lãnh đạm mà nhìn chằm chằm cậu.
“Cậu tới làm gì?”
“…… Thăm bệnh.”
Thật ra là tới đây để nói chia tay với cô.
Ôn Lung giật khóe môi, trào phúng nói: “Tay không tới thăm bệnh sao?”
Diêm Lê lâm vào trầm mặc.
Cậu chưa đi thăm bệnh bao giờ, nên đúng là không biết còn phải mua đồ tới nữa.
“…… Cô muốn cái gì? Tôi đi mua.”
Trong ngăn tủ bên cạnh giường bệnh cái gì cũng có, đủ loại trái cây tươi, đồ ăn vặt, điểm tâm cái gì cần có thì đều có.
Ôn Lung nào có muốn cái gì chứ? Chẳng qua là nổi tính khí nói mấy câu để làm khó dễ cậu mà thôi.
“Ta muốn ăn nho, cậu đi rửa đi.”
Thời gian hơn nửa tháng, cho dù Diêm Lê đã không còn làm thêm ở Ôn gia nữa, nhưng mà khi Ôn đại tiểu thư sai sử cậu thì vẫn rất thuận tay.
Diêm Lê không nói gì, đứng dậy chọn lấy một chùm nhỏ từ trong ngăn tủ ra, rồi cầm vào phòng vệ sinh ở bên trong để rửa.
Sau khi trở lại, cậu lại rút mấy tờ giấy thấm nước ra, giật từng quả nho xuống lau khô, rồi cho vào hộp đựng trái cây ở bên cửa sổ.
Sau đó, cậu từ bên trong chọn một quả lớn nhất, lột vỏ ra rồi đưa tới bên miệng Ôn Lung.
Ôn Lung hiếm khi sững sờ một lúc.
Lúc nãy cô chỉ là kêu cậu đi rửa nho thôi mà, có nói qua để cho cậu bón sao?
Nhưng mà thịt quả màu xanh mang theo hương thơm nhàn nhạt đã đưa tới bên miệng cô, Ôn Lung đành phải làm ra bộ dáng như điều đương nhiên, thuận theo tay cậu ngậm viên thịt quả kia vào trong miệng.
Cánh môi cô không tránh khỏi đυ.ng phải ngón tay của Diêm Lê.
Cô không chú ý tới, ngón tay út của Diêm Lê đang cuộn tròn ở trong lòng bàn tay, trong chớp mắt đó đã hơi run lên.
“Khụ khụ khụ!!”
Tiếng ho khan ở phía sau cố tình vang lên.
Diêm Lê chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sau.
Cửa phòng bệnh đã mở ra được một nửa, Ôn Văn Viễn đang chen nửa người vào, hai mắt gắt gao trừng cậu.
Diêm Lê: ?
Rất nhanh sau đó, cậu nhận ra Ôn Văn Viễn không phải đang trừng mắt nhìn cậu, mà là nhìn tay cậu đặt ở bên môi của Ôn Lung.
Cậu vì thế yên lặng thu tay về.
Ôn Lung thấy hành vi của Ôn Văn Viễn có chút cổ quái, liền hỏi: “Ba, ba có việc gì sao?”
“Không có không có, ha hả, không quấy rầy các con nữa.” Nói xong một câu này, ông lại đưa một ánh mắt ra hiệu với Diêm Lê,sau đó mới đóng cửa lại.
“Ông ấy nói gì với cậu vậy?”
Diêm Lê bình tĩnh nói: “Ông ấy cho rằng chúng ta đang yêu nhau,kêu tôi nói lời chia tay với cô.”
Cậu dường như không cảm thấy xấu hổ, cũng không cảm thấy thẹn tâm, chỉ là bình tĩnh nói ra sự thật.
Ôn Lung nhíu mày, “Ha! Ông ấy sao lại cảm thấy ta sẽ coi trọng loại người ngu ngốc như cậu cơ chứ.”
“…… Không biết.” Cậu ném vỏ nho trong tay vào trong thùng rác, dừng lại một lát mới hỏi: “Cô còn ăn nữa không?”
“Không ăn nữa, ta muốn đi ngủ. Cậu trở về đi.”
“Ồ.”
Diêm Lê đứng lên, nhìn đôi lông mày đã nhắm lại của cô nhiều thêm một lát, rồi mới nói: “Tạm biệt.”
Đây có lẽ là lần cuối cùng nhìn thấy mặt nhau rồi.
Cha cô chắc là sẽ không muốn để cho cậu nhìn thấy cô nữa. Nhưng mà hình như cậu cũng không có lý do gì để tới nhìn cô nữa cả.
Mặc dù cô là bởi vì mình nên mới bị thương, nhưng mà thứ như nội tâm áy náy này, cậu chắc là không có.
Nghĩ như vậy, nhưng mà Diêm Lê lại cảm thấy nơi nào đó hơi rầu rĩ, cả người như bị bao phủ bởi một làn sương mù vậy.
“Tạm biệt.” Cậu không trực tiếp rời đi, mà là không biết tại sao lại nói câu này thêm một lần nữa.
Tạm biệt.
Cậu lặp lại một lần nữa ở trong lòng.
*
Vào ngày kết quả thi đại học được công bố, Diêm Lê không ngoài dự đoán lại đứng nhất toàn trường, hơn nữa còn đứng thứ ba toàn tỉnh, chỉ thấp hơn người đứng đầu đúng ba điểm.
Sau khi thành tích được công bố, chủ nhiệm lớp của cậu liền gọi điện thoại cho cậu, sự phấn khích trong giọng nói không chút nào che giấu.
Nhưng mà lúc nhận được đủ loại cuộc gọi và tin nhắn chúc mừng cậu thi được hạng ba, thì cậu lại đang trốn ở trong căn phòng nhỏ hẹp, nằm trên giường trả lời một cách vô cảm.
Rất nhiều người cậu nhớ không rõ hoặc căn bản là không quen biết, đều sôi nổi nói lời chúc mừng cậu qua điện thoại.
Nhưng mà bên cạnh cậu lại không có ai cả, thậm chí ngay cả người cha hay đánh đập cậu cũng không còn ở đây nữa.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng kéo hết lại nên trong phòng rất tối.
Sau đó Diêm Lê không còn nhận điện thoại nữa, chỉ là chờ những cuộc gọi xa lạ đó tự động ngắt máy.
Cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mãi cho đến khi có một cuộc gọi đến hiện thị tên người liên lạc, đôi mắt của Diêm Lê mới có vài phần sinh khí.
—— Ôn Nguyễn.
Ấn xuống phím nhận cuộc gọi.
“A lô? Là bạn học Diêm Lê à?”
“Ừ.”
“Mình nghe thầy giáo nói thành tích của cậu đứng thứ ba toàn tỉnh! Chúc mừng nha!”
“Ừ.” Sau hai giây, cậu lại bổ sung thêm: “Cảm ơn.”
“Chắc là cậu nộp vào trường đại học A có đúng không? Mình vừa hay cũng đứng thứ mười toàn trường, đủ điểm để vào trường đại học A. Sau này chúng ta lại học chung một trường rồi.”
Diêm Lê đáp lại, rồi lại trầm mặc một lần nữa.
Không biết vì sao cậu lại muốn từ trong cuộc điện thoại này, nghe thấy một âm thanh nào đó khác.
Nhưng mà không có, sau khi Ôn Nguyễn nói vài câu thì cúp điện thoại.
Cậu đặt điện thoại sang một bên, lúc di chuyển thì tóc mái trên trán đâm vào mắt cậu.
Diêm Lê lắc đầu qua lại, lúc này mới phát hiện tóc của cậu bất tri bất giác lại mọc dài tới mắt rồi.
Vì thế cậu bèn đứng dậy, lấy một cây kéo từ trong ngăn tủ ra.
Nhưng mà khi giơ tay lên định cắt, cậu dường như nghĩ đến điều gì đó, động tác đột nhiên dừng lại, một lúc sau lại đặt cây kéo về lại chỗ cũ.
Vẫn là tới tiệm cắt tóc cắt đi.
……
Kỳ nghỉ hè này Diêm Lê trôi qua rất thoải mái.
Ít nhất thì trong nhận thức của cậu, đây là một kỳ nghỉ cực kỳ tốt. Cậu ở Ôn gia đã kiếm được rất nhiều tiền, đủ để cho cậu mỗi bữa đều được ăn no.
Tự cậu mua đồ ăn về nấu cơm, mỗi ngày đều có thịt và sữa.
Rất nhiều lần cậu đi siêu thị mua nguyên liệu, thấy trên kệ có để bánh mì giảm giá hoặc là mì sợi giá rẻ, thiếu chút nữa là đã bỏ mấy thứ này vào trong giỏ.
Nhưng mà cậu không có.
Ôn Lung hình như không thích ăn mấy thứ này, đặc biệt là rất ghét khi thấy cậu gầy đi.
Cậu vẫn chưa học được cách làm như thế nào để đem số tiền trong tay biến thành quỹ đầu tư, rủi ro quá lớn.
Diêm Lê vì vậy mua mấy cuốn sách ở trên mạng về, rồi đọc rất nhiều thứ có liên quan tới đầu tư.
Cậu nhốt mình ở trong phòng, hầu như mỗi ngày ngoài việc ra ngoài mua nguyên liệu để nấu ăn ra,thì không còn hoạt động nào khác yêu cầu phải ra ngoài nữa.
Cũng có bạn học trước đây hẹn cậu ra ngoài, mặc dù Diêm Lê và bọn họ cũng không thân thuộc cho lắm.
Cậu đều từ chối.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cậu thu dọn hành lý của mình.
Vé của cậu là vào năm giờ hai mươi phút chiều.
Ôn Nguyễn đã hỏi qua cậu trước, cũng mua vé xe cùng toa xe với cậu, nhưng mà cha Ôn và mẹ Ôn cũng sẽ đi theo cô.
Còn về phần Ôn Lung,mặc dù miệng vết thương của cô đã khép lại, nhưng mà tạm thời vẫn không thích hợp đi đường dài, cho nên không đi cùng với bọn họ.
Còn về việc tại sao Diêm Lê lại biết chuyện này, là bởi vì lúc ấy cậu lắm miệng hỏi một câu: “Ôn Lung cũng đi chung sao?”
Còn đúng lúc bị cha Ôn nghe thấy,rồi mắng cậu một trận.
Trước khi xuất phát, cậu nhìn căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ một lúc lâu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thời gian nửa năm tới học ở trường cậu sẽ không quay lại đây.
Cậu mở di động lên nhìn thoáng qua.
Bốn giờ mười phút.
Cho dù có như thế nào thì bây giờ cũng nên xuất phát rồi.
Cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một cái gương nhỏ, nhìn mái tóc được cắt tỉa tinh xảo và khuôn mặt đã thay đổi rất nhiều so với hơn một năm trước.
Diêm Lê nhìn vào gương, nặn ra một nụ cười.
Sau này cậu sẽ sống càng ngày càng tốt.
Có lẽ, cái này chính là vui vẻ đi.