Xuyên Nhanh: Sổ Tay Cứu Vớt Vai Ác Hắc Hóa

Chương 31: Thế giới thứ nhất 31

Diêm Lê lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc nhìn thấy ánh đèn từ trong nhà hắt ra bên ngoài, động tác của cậu dừng lại.

Đèn này là đèn phòng khách.

Diêm Hải cũng ở nhà sao?

Quả nhiên, Diêm Hải đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mục nát không biết nhặt được từ khi nào, trong tay nắm chặt bình rượu, trên bàn trước mặt còn bày mấy món nhắm rượu nữa.

Tàn thuốc hút xong bị ông ta tiện tay ném lên trên bàn, trong phòng toàn là mùi rượu và mùi thuốc lá.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta không kiên nhẫn mà liếc nhìn về phía cửa.

Vừa nhìn thì đã thấy Ôn Lung đang đi ở bên cạnh Diêm Lê.

Thân thể này của Ôn Lung có vẻ ngoài rất xuất sắc, đôi môi no đủ và lông mi thon dài đều là tiêu chí của một mỹ nhân thanh tú, nhưng mà cặp mắt giống mèo kia lại lộ ra chút quyến rũ.

Một đôi mắt như vậy, cho dù có đang phẫn nộ trừng mắt nhìn ai đó, thì cũng giống như đang câu dẫn người khác vậy.

“Sao nào, sắp thi rồi mà còn muốn tìm gái để vui vẻ sao?” Diêm Hải cười rất đáng khinh, quanh năm hút thuốc uống rượu, làm cho răng của ông ta ố vàng hết cả lên, nhìn qua có chút buồn nôn.

Ông ta lướt qua Diêm Lê, ánh mắt làm cho người khác buồn nôn kia dừng trên khuôn mặt của Ôn Lung một lát, sau đó lại di chuyển xuống bộ ngực của cô.

Ánh mắt của tên nhãi ranh này khá tốt đấy.

Diêm Lê đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt lạnh như băng.

Cậu vốn dĩ đã rất chán ghét Diêm Hải, nhưng mà giây phút này sự chán ghét kia đột nhiên lại lên đến đỉnh điểm.

Có lẽ là mùa hè trời nóng nực, hình như cậu không thể nhẫn nhịn giống như trước kia nữa.

“Fuck!” Diêm Hải đột nhiên nện chai rượu xuống, “Mày nhìn tao với ánh mắt gì đây hả! Tiểu tạp chủng không có mẹ dạy!”

Ông ta ngoài miệng thì ăn nói rất lớn tiếng, nhưng mà sâu trong nội tâm lại sợ hãi vì cái nhìn này.

Ông ta biết ngay mà, tên tạp chủng này cất giấu tâm tư riêng! Ông ta suốt ngày mắng nhiếc tên tiểu tử này, không tin nó không có chút hận ý nào đối với mình.

Bây giờ xem ra, nó đều kìm nén ở trong lòng rồi chờ đợi cơ hội trả thù mình đây mà!

Nếu để cho tên tạp chủng này thi đậu đại học rồi ra ngoài xã hội, vậy Diêm Hải ông còn có ngày lành sao!?

Nam nhân một thân mùi rượu nương men say cầm bình rượu lên, chỉ vào cậu mắng: “Lúc nãy mày nhìn tao như thế nào hả? A!?”

Diêm Lê hạ mi mắt xuống, không lên tiếng.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc, sắp phải thi đại học rồi, cậu không thể bốc đồng vào lúc này được.

“Nói chuyện đi nhãi ranh!”

Diêm Lê vươn tay kéo Ôn Lung đang đứng ở bên cạnh ra phía sau mình, “Cô ra ngoài trước đi.”

Ôn Lung nhìn chằm chằm cổ tay mình đang bị giữ chặt một lúc lâu.

Vai ác này, hình như vẫn chưa triệt để hắc hóa thì phải?

Cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Bên cạnh còn có cô, nhưng mà Diêm Hải hiển nhiên không cố kỵ gì cả. Một nữ nhân nhỏ gầy thì có thể làm gì chứ?

Ông ta nhìn khuôn mặt mang theo vẻ căm ghét của Diêm Lê, nỗi sợ hãi và ác niệm trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm.

Ông ta nâng chân lên, một chân đá vào bụng Diêm Lê.

Vóc dáng của Diêm Hải không cao, nhưng mà người lại rất béo, một cái đạp này trực tiếp đạp cậu ngã xuống đất.

Diêm Lê đứng lên, đặt cặp sách xuống đất. Cậu mặt vô biểu tình che bụng lại, thuận tay mở cửa ra, ý bảo người ở bên cạnh ra ngoài trước đi.

“Ha hả, một năm này ăn thứ tốt gì rồi hả, trước đây không phải là đứng dậy không nổi sao……”

Ngoài miệng Diêm Hải nói rất hăng say, nhưng mà trên thực tế khi nhìn Diêm Lê cao hơn mình nửa cái đầu, thì càng ngày càng không hiểu nổi.

Cái đạp vừa nãy làm cho chân của ông ta cũng có chút tê rần rồi.

Nhãi ranh này một năm nay lén ăn thứ gì ở sau lưng ông ta, tại sao thể trạng lại có thể tốt lên nhanh như vậy được chứ……

Ông ta đột nhiên nhìn thoáng qua bình rượu trong tay mình, trên khuôn mặt dữ tợn hiện lên một nụ cười âm ngoan.

Ông ta đã uống rượu, hơn nữa đây là chuyện trong nhà, chỉ cần không đánh chết người thì cho dù có bị bắt cũng chỉ bị nhốt mấy ngày mà thôi.

Diêm Lê trơ mắt nhìn nam nhân thở hổn hển vung chai rượu lên lao về phía mình.

Thân hình cậu chợt lóe, chai rượu kia liền đập lên trên tường, nháy mắt đã vỡ tan tành.

Mảnh vỡ thủy tinh văng vào mặt Diêm Hải, vẽ ra mấy vết máu. Một chút đau đớn mỏng manh kia làm cho ông ta càng thêm điên cuồng.

Trên tay chỉ còn lại nửa chai rượu, tính nguy hiểm ngược lại càng cao hơn.

Mảnh vỡ thủy tinh cực kỳ sắc bén, đâm vào trong da thịt rất dễ làm cho da tróc thịt bong.

Ông ta thở hồng hộc, đồ vật trong tay lại vung lên lần thứ hai.

Không có ai chú ý tới Ôn Lung vẫn luôn đứng ở bên cạnh, cặp mắt như lưu li kia lại hiện lên một vệt màu tím nhàn nhạt, giống như một bông hoa tử đằng đang nở rộ vậy.

Trong chớp nhoáng, thân thể Diêm Hải lấy một loại phương thức quỷ dị quẹo sang trái, bình rượu trong tay vốn dĩ đang hướng về phía Diêm Lê cũng thay đổi phương hướng, đập về phía sau lưng Ôn Lung đang ở bên cạnh.

Phanh!

Đó là âm thanh vật cứng va chạm với nhau.

Chai rượu sắc bén cứng rắn đập vào trên đầu của Ôn Lung.

Ngay sau đó, cổ áo đồng phục sau gáy cô nhuộm đầy máu.

Tí tách……

Máu đỏ tươi sền sệt nhỏ xuống mặt đất.

Chuyển biến này tới quá đột ngột, ngoài Ôn Lung ra, thì hai người còn lại có mặt ở đây đều sững sờ tại chỗ.

“Tôi…… chuyện này không phải là do tôi làm, tôi không phải muốn đập cô ……” Diêm Hải vốn không uống được bao nhiêu, lúc này nhìn thấy vết máu đầy đất, người còn chút men say nháy mắt tỉnh hẳn, ông ta xụi lơ trên mặt đất, nói chuyện cũng run rẩy theo.