Diêm Lê là người cuối cùng rời khỏi phòng học.
So với việc phải trở lại ngôi nhà và đối diện với Diêm Hải tùy thời đều có khả năng phát điên kia, thì cậu tình nguyện ở lại trong phòng học không có người này ôn tập thêm một lát.
Sau khi lật lại cuốn sổ ghi chép những câu trả lời sai từ đầu tới đuôi, cậu mới không nhanh không chậm mà móc di động từ trong túi quần ra chuẩn bị xem giờ.
Hết pin rồi.
Nhưng mà trời đã hoàn toàn tối đen rồi, cậu cũng nên về nhà rồi.
Trong phòng học rất trống trải, những chỗ ngồi khác đã từng chất đầy sách và bài thi đều đã được mang về, sạch sẽ giống như chưa từng có ai tới nơi này vậy.
Cậu thu dọn cặp sách, nhét hết tất cả đồ đạc ở chỗ ngồi của mình vào trong túi.
Đột nhiên, ánh mắt cậu rơi vào chiếc khăn lông để ở trên bàn.
Sau này cũng không cần làm mấy việc này nữa. Thành tích của cậu rất ổn định, dư sức thi vào đại học A.
Bây giờ cậu có rất nhiều tiền, cho dù có lên đại học rồi, thì cậu cũng có thể dùng số tiền này để đi làm rất nhiều việc khác, sau đó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Cũng không cần làm thêm ở Ôn gia, cũng sẽ không gặp lại cô nữa.
Diêm Lê khoác cặp lên vai và bước ra khỏi phòng học.
Cậu không biết tâm trạng bây giờ của mình là gì, là nhẹ nhàng sao? Có lẽ là vậy đi.
Vốn dĩ cậu định trên đường về nhà sẽ nhẩm đọc lại những kiến thức trong đầu mà vừa nãy mình đã xem qua, nhưng mà khi đi trên con đường nhỏ yên tĩnh không bóng người trong trường học,cậu đột nhiên không còn tâm trạng nữa.
Trên con đường đi vào cổng trường, phía trên có một cái khung gỗ, những bông hoa tử đằng như thác nước rủ xuống khung gỗ, khi ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy một biển hoa màu tím.
Khí hậu ở đây rất tốt nên hoa tử đằng nở được rất lâu, lúc này vẫn có thể nhìn thấy một ít hoa.
Diêm Lê hiếm khi thích một thứ gì đó, nhưng mà không biết vì sao khi cậu vừa nhìn thấy loài hoa này, thì sẽ luôn xuất thần một lúc lâu.
“Này!”
Bước chân của Diêm Lê đột ngột dừng lại.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước hướng bên phải nơi phát ra âm thanh.
Ôn Lung ngồi trên băng ghế dài ở phía bên phải, trên đỉnh đầu là một biển hoa màu tím.
Sắc mặt thiếu nữ có chút nặng nề, bất mãn nói: “Ta đã ở đây đợi cậu hai mươi phút rồi!!”
Diêm Lê không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.
Có phải là cậu đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở đâu đó rồi hay không?
“Phát ngốc cái gì đấy!”
“A……” Cuối cùng cậu cũng lấy lại tinh thần.
“Có chuyện gì thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi……”
Diêm Lê nói được một nửa thì mới nhớ tới điện thoại của cậu đã hết pin nên tắt máy rồi.
Lời nói đến bên môi cậu lại thay đổi, “Cô có thể tới phòng học tìm tôi.”
Ôn Lung liếc xéo cậu một cái, “Cậu cảm thấy ta sẽ vì cậu mà đi một đoạn đường thật xa để quay lại phòng học sao?”
“……”
Cho nên,ở chỗ này chờ hai mươi phút thì cô nguyện ý sao?
Cậu hỏi: “Sao cô lại không về nhà?”
“Không thể quay về.”
“Vì sao?”
“……”
Diêm Lê nghĩ đến cái gì đó, suy đoán nói: “Lại có người chặn cô ở trước cổng trường sao? Cái người gọi là Tư gì đó……”
Ôn Lung kiêu căng gật đầu.
Diêm Lê: “……”
“Không phải là cô lại muốn tới nhà tôi ở chứ?”
Ôn Lung nhướng mày, “Không được à?”
Được thì cũng được.
Nhưng mà Diêm Lê cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quái, “Thật sự có người ở trước cổng trường sao?”
Bởi vì người dân nhiệt tình nào đó luôn hăng hái báo án, cho nên cái người gọi là Tư gì đó đã rất lâu không đánh nhau rồi.
Ôn Lung nhíu chặt mày, “Nếu không thì cậu cảm thấy, có lý do gì để ta có thể ở trong căn phòng vừa hôi vừa cũ nát kia của cậu thêm một đêm nữa chứ?”
“…… Phòng đó không có hôi.”
Cũ nát thì đúng là có một chút.
Ôn Lung mặc kệ cậu, cô bỏ hai chân xuống, đứng lên khỏi băng ghế, rồi rất tự nhiên mà đưa cặp sách qua cho cậu.
Diêm Lê thuận tay nhận lấy, âm thầm thở dài.
Lại phải trèo tường nữa rồi……
……
“Mau trèo đi!” Ôn Lung đứng dưới hàng rào thúc giục cậu.
Diêm Lê nhét cặp sách của mình xuống dưới hàng rào, sau đó duỗi tay nắm lấy hàng rào sắt, một lát sau đã trèo qua bên kia.
Còn lại chính là Ôn Lung.
Cô giống như lần trước vậy, lúc đi xuống thì không tìm thấy chỗ đặt chân đâu.
Diêm Lê thân cao chân dài, lúc tiếp đất có thể trực tiếp chạm đất. Nhưng mà Ôn Lung chỉ cao có một mét sáu, nên chỉ có thể nhảy từ phía trên xuống.
Cảnh tượng hoàn toàn giống với lần trước,nhưng mà chỗ khác biệt duy nhất chính là, lần này cô được Diêm Lê bảo hộ vững vàng ở trong lòng ngực.
Người tiếp được cô chỉ hơi cong chân xuống để giảm xóc, thậm chí ngay cả thân hình cũng không lung lay chút nào.
Ôn Lung được cậu ôm lấy eo, cánh tay cô vòng qua cổ Diêm Lê, cảm giác hoàn toàn khác với lần trước.
Rắn chắc và hữu lực.
Cô nhịn không được cảm thấy có chút tự mãn.
Nhìn cái thể trạng này, cơ bắp này mà xem, đây đều là thành quả lao động của cô đấy!
Diêm Lê chớp mắt, lần đầu tiên phát hiện người trong lòng ngực thì ra lại nhỏ bé như vậy.
Rất nhẹ, rất mềm.
Nhẹ như bông vậy, sao lần trước cậu lại không tiếp được chứ?
“Buông tay ra, ngu ngốc!”
“Ồ, được.” Diêm Lê chậm nửa nhịp mà buông cánh tay đang ôm lấy cô ra.
……
“Cậu cõng ta.”
Ôn Lung liếc nhìn mặt đất bẩn thỉu giống như một năm trước không hề được cải thiện kia, nhíu mày nói.
Cô không muốn giày của mình dính phải mấy thứ chất lỏng không rõ trên mặt đất đâu.
Diêm Lê vì thế đành ôm cặp sách của hai người vào trong ngực, sau đó nửa ngồi xổm xuống.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ phủ lên sống lưng cậu.
Mặc dù cân nặng của Ôn Lung nhẹ hơn, nhưng mà chủ yếu là do khung xương của cô nhỏ.
Một bữa cơm cô ăn không nhiều lắm, nhưng mà điểm tâm đồ ăn vặt không có ngày nào là ngừng cả, cộng thêm các bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng thường ngày đều do đầu bếp chuyên dụng chuẩn bị, cho nên thật ra chỗ nên có thịt thì vẫn có thịt, không thiếu chút nào.
Diêm Lê cõng cô đi được vài bước, động tác liền chậm lại.
Cậu cổ quái mà nhíu mày, giống như đây là lần đầu phát hiện thì ra phía sau lưng mình lại có thể mẫn cảm như vậy, bụng Ôn Lung dựa vào trên lưng cậu, vòng eo, còn có bộ phận mềm mại ở phía trên…… đều cảm nhận được rất rõ ràng.
Đặc biệt là vào mùa hè, hai người đều chỉ mặc áo ngắn tay hơi mỏng, xúc cảm nơi tiếp xúc với nhau càng thêm rõ ràng hơn.
Cậu đột nhiên cảm thấy phía sau lưng bị cô dán lên chỗ nào cũng không thoải mái.
“Tôi có thể ôm cô qua không? Cõng không được thoải mái cho lắm……”
“Không thể.” Ôn Lung nhàn nhạt bác bỏ.
“……”
Diêm Lê không có biện pháp nào khác, chỉ có thể yên lặng tăng nhanh bước chân.
Thật là kỳ quái, rõ ràng năm trước lúc cõng cô vẫn rất tốt mà.