Anh Nghĩ Em Có Bệnh?

Chương 4: “Dọa đến em sao?”

Edit + Beta: Meow Sama

Mạnh Tranh Vanh ở trong phòng tắm cũng đang nhớ lại nhất cử nhất động vừa rồi của Hứa Nguyện, nghĩ đến cô vì quá nhập vai mà còn gọi hắn là Hoàng Thượng, còn nói những lời kỳ quái đó, hắn không nhịn được mà bật cười, thật đúng là đừng nói, ở phương diện diễn kịch này cô quả thật rất có thiên phú, ít nhất biểu tình rồi ngữ khí kia giống y như thật vậy.

Chỉ là hắn đối với giới giải trí thật sự không có cảm tình, chủ yếu là hắn có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ mở công ty giải trí, đã nghe nói qua không ít việc dơ bẩn bên trong, cho nên đối với việc vợ mình muốn tiến vào giới giải trí phát triển, hắn nghĩ thế nào cũng không vui được.

Đương nhiên, nếu Hứa Nguyện khăng khăng muốn vào giới giải trí dạo chơi một chút, hắn cũng không quá phản đối, nhìn thái độ kiên quyết hôm nay của cô, không thể không nói Mạnh Tranh Vanh thật ra còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong khi Mạnh Tranh Vanh đi tắm, Hứa Nguyện ngồi ngoài ban công phòng ngủ ngắm sao suy ngẫm nhân sinh tự vấn bản thân.

Trước kia khi còn nhỏ cô cũng từng theo sư phó học mấy chữ, còn có thể đọc hiểu thoại bản, cũng từng đọc qua đủ loại sự việc thần kỳ trong thoại bản, chỉ là không ngờ cái chuyện mượn xác hoàn hồn này sẽ phát sinh trên người cô.

Xem ra cô chính là mệnh sống chưa dứt.

Đời trước trèo được lên đến địa vị kia, Hứa Nguyện ngoại trừ phỏng đoán tâm tư người ta ngoài miệng lại ngọt sớt, năng lực phán đoán tuyệt hảo của cô còn có tự mình biết mình cũng chiếm cứ nhân tố rất lớn.

Nếu cô đã biến thành Hứa gia đại tiểu thư, phải vào vai nhân vật này thật tốt, đương nhiên, cô hiện tại còn kiêm chức một vai trò khác, đó chính là Mạnh phu nhân, có thể sống lại từ cõi chết, còn phải cảm tạ liệt tổ liệt tông che chở, giờ chẳng qua chỉ là đồng thời đảm nhận hai thân phận, Hứa Nguyện tỏ vẻ mình chính mình vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp.

Vốn dĩ mọi chuyện Hứa Nguyện đều đã tính toán trước trong lòng, điều duy nhất không ngờ tới chính là Mạnh Tranh Vanh vậy mà lại có khuôn mặt giống Hoàng Thượng như đúc, Hứa Nguyện vừa nhìn đến gương mặt kia liền có chút nhút nhát, đây là thói quen đã ăn sâu vào cốt tủy, trong lúc nhất thời không thay đổi được, chỉ có thể chậm rãi thích ứng.

Một lát sau, Mạnh Tranh Vanh từ phòng tắm đi ra, nghe thấy tiếng động, Hứa Nguyện theo bản năng liền đứng bật dậy khom lưng đi cung nghênh hắn, cũng may kịp thời phục hồi lại tinh thần, thầm mắng chính mình một tiếng, thu hồi bàn chân đang muốn bước tới lại, lòng mang thấp thỏm tiếp tục ngồi lù lù bất động trên ghế.

“Hứa Nguyện?” Mạnh Tranh Vanh không thấy cô đâu, liền gọi một tiếng.

Hứa Nguyện lúc này thân thể nhanh hơn ý thức một nhịp, “Nô...” Nô tài đây!

Cô nhanh chóng sửa lời, giọng nói thiếu đi nửa phần vui sướиɠ cùng tinh thần so với vừa rồi, thậm chí có chút cứng đờ, “Tôi ở ngoài ban công.”

Mạnh Tranh Vanh mặc bộ đồ ngủ mới đi đến, thời tiết hiện tại ôn hòa dễ chịu, buổi tối có chút lạnh nhưng trong phạm vi có thể chấp nhận được, “Em đi tắm chưa?”

“Chưa.” Hứa Nguyện đến động cũng không dám động nhìn không trung, trời mới biết cô gần như phải tiêu hao hết can đảm kiếp sau mới dám nhìn chăm chú vào Mạnh Tranh Vanh, cũng không đứng dậy mà vẫn thành thật kiên định ngồi một chỗ.

Đương nhiên tư thái nhẹ nhàng thành thật kiên định ngồi, là Hứa Nguyện tự tưởng tượng ra. Trên thực tế từ góc nhìn của Mạnh Tranh Vanh, lưng cô dựng thẳng tắp, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc, không biết còn tưởng cô đang ngồi tiếp thu giá trị quan xã hội chủ nghĩa đấy.

“Vậy em đi tắm sớm chút, hôm nay mệt mỏi cả ngày, tôi muốn nghỉ ngơi sớm chút.” Mạnh Tranh Vanh nói.

“Được.” Cùng với thanh âm phát ra, Hứa Nguyện vèo một cái đứng dậy chạy về vào phòng ngủ, cũng không nhìn Mạnh Tranh Vanh lấy một cái.

Đứng dưới vòi hoa sen, Hứa Nguyện bôi sữa tắm thơm ngát lên người, đầu óc như bị chia làm hai nửa, một bên thoải mái cảm khái tắm rửa ở thời đại này thật tiện lợi cũng thật thích ý, bên kia thì lại nghĩ nên ở chung với Mạnh Tranh Vanh như thế nào.

Thân phận Mạnh phu nhân này cô phải làm thật tốt mới được, nếu không cuộc sống sau này nhất định sẽ bị quấy rầy.

Trước kia bởi vì Hoàng Thượng quá mức tin cậy cô, cũng không phải không có nhàn ngôn toái ngữ đồn đại nhảm nhí, mỗi lần sau khi cô nghe được, buổi tối đều sẽ một mình quỳ ở cung điện của Hoàng Thượng tự xét, đừng nói là có loại quan hệ này với Hoàng Thượng, chỉ cần có chút suy nghĩ lệch lạc như vậy thôi, cô cũng cảm thấy mình có thể bị quăng ra ngoài ngũ mã phanh thây.

Đương nhiên tự mình tẩy não như vậy còn hữu dụng vô cùng, mãi cho đến hiện tại, trong đầu Hứa Nguyện cũng không dám có cái ý tưởng như vậy.

Chờ đến khi Hứa Nguyện có tới cọ lui ra khỏi phòng tắm, nhìn qua Mạnh Tranh Vanh đang nằm trên giường lớn kia, lại thiếu chút nữa xỉu ngang.

Cô suýt thì quên mất một việc rất quan trọng, đó chính là giờ cô và Mạnh Tranh Vanh là vợ chồng, vợ chồng thì nên ngủ trên cùng một cái giường...

Mạnh Tranh Vanh nếu không phải mang gương mặt kia, đừng nói là ngủ, cho dù làm chuyện gì khác Hứa Nguyện cũng đều không có chướng ngại tâm lý gì.

Nhưng hiện tại vừa thấy gương mặt này của Mạnh Tranh Vanh, cô liền theo bản năng muốn quỳ xuống a dua kêu Hoàng Thượng cát tường.

Mạnh Tranh Vanh nghe thấy tiếng động, nhìn qua bên này, cùng Hứa Nguyện hai mắt chạm nhau, Hứa Nguyện rất không có cốt khí mà né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn.

Trong lòng Mạnh Tranh Vanh nghĩ, hai người trước kia vốn đã không thân, lúc này còn tách ra nửa tháng, nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, hắn cũng không tiện mở miệng thúc giục Hứa Nguyện nhanh chóng lên giường ngủ, tiếp tục làm như không có việc gì bắt đầu xử lý email trong di động.

Chờ sau khi đã xem không dưới mười cái email, hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Nguyện vẫn đứng chỗ cũ, như thể muốn đứng đến khi thiên hoang địa lão luôn vậy.

“Không buồn ngủ sao?” Mạnh Tranh Vanh tốt bụng mở miệng nhắc nhở.

Hứa Nguyện đành phải không tình nguyện dịch chân đến gần giường, cuối cùng ngồi trên giường, cũng không dám có động tác gì nữa.

“Đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải về bên nhà cũ ăn cơm.” Mạnh Tranh Vanh nhìn thoáng qua thời gian trên di động, “Hiện tại cũng không còn sớm.”

Hứa Nguyện làm gì có ý kiến, lại nào dám có ý kiến gì, vội vàng xốc chăn lên, nằm xuống.

Mạnh Tranh Vanh thuận tiện tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, giường lớn hai mét, giữa hai người lại không ai chịu đến gần, khoảng cách ở giữa thậm chí có thể nhét thêm hai người nữa.

Ở trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù Mạnh Tranh Vanh có muốn cùng Hứa Nguyện nói chuyện phiếm giao lưu tình cảm một chút trước khi ngủ thì lúc này cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ, không tới một lát đã ngủ rồi.

Lỗ tai Hứa Nguyện dựng đứng, nghe từng tiếng hít thở của Mạnh Tranh Vanh, thấy hơi thở dần đều đều, biết hắn đã ngủ rồi, thân thể cũng không khỏi thả lỏng ra.

Chỉ là cho dù đã thả lỏng, chỉ cần vừa nghĩ đến gương mặt của người ngủ bên cạnh, thần kinh toàn thân cô lại bắt đầu căng chặt lên.

Thật là... Đêm dài từ từ không sao ngủ nổi a!!

Trong đầu một đống hồ nhão, mãi cho đến sau nửa đêm Hứa Nguyện mới có chút buồn ngủ, cô vẫn luôn cố duy trì khoảng cách xa nhất với Mạnh Tranh Vanh cùng nằm trên giường trong khả năng của mình, dịch dịch liền không cẩn thận ngã xuống giường.

Cũng may sàn phòng ngủ trải thảm lông dê thật dày, Hứa Nguyện tiếp xúc thân mật với mặt đất cũng không thấy đau, nín thở ngưng thần dựng lỗ tai quan sát Mạnh Tranh Vanh trong chốc lát, phát hiện hắn không bị cô làm cho tỉnh, Hứa Nguyện cũng không dám trèo lên giường ngủ tiếp, cuối cùng trực tiếp nằm cuộn trò trên thảm.

Trong phòng vấn rất ấm áp, cứ như vậy ngủ trên mặt đất một đêm cũng sẽ không bị cảm lạnh, đối với Hứa Nguyện mà nói, ngủ trên mặt đất so với ngủ trên cùng một chiếc giường với Mạnh Tranh Vanh còn tốt hơn nhiều.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong một lát cũng ngủ thϊếp đi rồi.

Mạnh Tranh Vanh ngủ sớm hơn Hứa Nguyện, cũng tỉnh dậy trước cô, hắn ngồi dậy, thấy Hứa Nguyện không có ở trên giường, cho rằng cô đã rời giường, liền theo thói quen định xuống giường mang dép lê chuẩn bị vào toilet rửa mặt, nfo biết mới vừa đến mép giường đã thấy Hứa Nguyện đang nằm trên mặt đất ngủ ngon lành, trong lúc nhất thời nội tâm Mạnh Tranh Vanh lần đầu tiên dâng lên cảm giác áy náy.

Còn không phải sao? Vừa mới kết hôn hắn đã vì công việc mà phải đi công tác, vừa đi cái là nửa tháng, hiện tại thì sao, hẳn là do tư thế ngủ của hắn không tốt mới là cô ngã xuống giường đi, cũng không biết cô đã ngủ trên mặt đất bao lâu rồi.

Tay Mạnh Tranh Vanh vừa mới đυ.ng vào Hứa Nguyện, đang chuẩn bị bế cô lên giường, nào biết cô đột nhiên mở bừng mắt.

“Hoàng...” Thượng!

Cũng may Hứa Nguyện kịp thời phản ứng lại, không bị thất thố, cô lui xa ra sau, bởi vì động tác hơi mạnh, gáy trực tiếp đυ.ng phải tủ đầu giường, Hứa Nguyện lập tức ôm đầu nhe răng nhếch miệng.

Mạnh Tranh Vanh ngây người trong chốc lát, nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt cô, khom lưng đỡ cô lên, “Dọa đến em sao?”

Hứa Nguyện cảm thấy sau gáy mình chắc là đã sưng lên một cục rồi, giận mà không dám nói gì gật gật đầu.

Đáng tiếc Mạnh Tranh Vanh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, trước giờ cũng chưa chính thức nói lời tạ tội với ai, cho dù nội tâm đã nhận định là do mình làm cô bị ngã, nhưng lời xin lỗi không tài nào nói ra miệng được.

Sáng sớm đầu tiên Mạnh Tranh Vanh đi công tác trở về, bởi vì chuyện này mà không khí giữa hai vợ chồng có chút xấu hổ.

Cùng lúc đó, mẹ Mạnh đang nghe con gái nói xấu Hứa Nguyện.

Mạnh Sính Đình vừa ăn bữa sáng vừa nói: “Chỉ có Hứa gia cô ta là có năng lực chắc, nào có ai vừa mới kết hôn đã chạy về nhà mẹ đẻ ở, mẹ, chờ lát nữa mẹ nhớ nói cô ta, bằng không cô ta thật sự một chút quy củ cũng không có!”

“Đó là chị dâu con, cũng coi như trưởng bối rồi, không tới phiên con nói như vậy.” Vừa vặn ba Mạnh xuống lầu nghe được một câu như vậy, không chút lưu tình giáo huấn con gái.

Mạnh Sính Đình vẫn rất sợ ba, trong miệng ngậm bánh mì, biểu tình rất không vui.

“Ba con nói đúng, Hứa Nguyện cho dù có không phải chỗ nào thì cũng là chị dâu con, lát nữa nhớ nói chuyện cùng chị dâu con cho tốt.”

Mạnh Sính Đình nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Đã biết, đều nhường cô ta đều nhường cô ta, thật đúng là tiểu công trúa.”

Thật ra không cần ba mẹ Mạnh nói, Mạnh Sính Đình cũng không dám chính diện giận dỗi Hứa Nguyện, dù sao bên trên vẫn còn có anh trai kìa, Mạnh Sính Đình có chút nghẹn khuất, đột nhiên nghĩ đến hôm qua bạn thân đã kể cho mình chuyện bát quái của Hứa Nguyện, lập tức lại lên tinh thần, vui vẻ rạo rực nói: “Chờ lát nữa con có chuyện muốn nói với anh trai...”

Tuy rằng không muốn ngáng chân chuyện hôn nhân của anh trai, nhưng Mạnh Sính Đình cảm thấy, có một số việc vẫn phải nói cho anh trai biết, cũng không thể để đến ngày nào đó bị đội nón xanh mà cái gì cũng không biết chứ?!