Anh Nghĩ Em Có Bệnh?

Chương 3: “Hoàng Thượng, ngài cũng xuyên qua sao?”

Edit + Beta: Meow Sama

Lập Flag quá sớm không phải chuyện gì tốt.

Hứa Nguyện vốn dĩ còn trấn định tự nhiên, khi nhìn thấy gương mặt Mạnh Tranh Vanh thì toàn bộ đều vỡ nát không còn một mảnh.

Nói không khoa trương chút nào, ngoại trừ chủ tử của mình, còn lại Hứa Nguyện đều không để bất cứ kẻ nào vào mắt, trong mắt rất nhiều người, hạ nhân chính là hạ nhân, cho dù quyền lợi có nhiều đến mấy cũng chỉ là một tên nô tài, nhưng đối với Hứa Nguyện mà nói, Hoàng quý phi rồi Thái Tử tân hoàng gì đó cô thật sự không thèm để ý, trong lòng cô chỉ có một chủ tử duy nhất.

Cô dám đảm bảo, sau khi Hoàng Thượng băng hà, trong số vài người không nhiều lắm chân chính bi thương vì chuyện này thì cô chính là người đau lòng nhất.

Bất luận trong lòng tôn sùng kính ngưỡng thế nào, nhưng Hoàng Thượng quả thực đã chết a, Hứa Nguyện nhìn khuôn mặt trông giống chủ tử như đúc trước mắt, thật sự khó kìm lòng nổi.

“Hoàng Thượng, ngài cũng xuyên qua sao?” Hứa Nguyện lúc này hoàn toàn không thể lường trước được tình cảnh trước mắt, cô quỳ trên mặt đất, lê vài bước đến bên chân Mạnh Tranh Vanh, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại nhanh chóng rời tầm mắt, không thể nhìn thẳng mặt thiên tử.

Mạnh Tranh Vanh nhìn xuống Hứa Nguyện đang quỳ dưới chân hắn, đại não luôn luôn tư duy kín đáo trật tự rõ ràng hiếm có khi đình trệ.

Cô đang nói cái gì vậy?

Gọi hắn là cái gì cơ?

Mạnh Tranh Vanh ngơ luôn rồi, không biết nói cái gì, còn Hứa Nguyện thì đã hoàn toàn coi Mạnh Tranh Vanh thành chủ tử của mình, chủ tử chưa nói chuyện, cô nào dám nói gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí xấu hổ ngưng đọng.

“Hứa Nguyện, em làm sao vậy?” Sau một lúc lâu, Mạnh Tranh Vanh trầm giọng hỏi.

Hứa Nguyện đã sớm dựng thẳng lỗ tai, nghe vậy ngẩng đầu lên, lại nhanh chóng cúi đầu, chớp chớp mắt, nhìn đôi giày da của Mạnh Tranh Vanh, lý trí cuối cùng cũng chậm chạp trở về.

Có phải em bị bệnh không? Mạnh Tranh Vanh rất muốn hỏi một câu như vậy, nhưng nghĩ đến vị trước mặt này là bà xã mình cưới hỏi đàng hoàng, cũng đã vào hộ khẩu nhà mình, cuối cùng vẫn không đành lòng làm cô xấu hổ, thật ra câu hắn thật sự muốn hỏi chính là, có phải em bị trúng tà rồi không.

Lá gan Hứa Nguyện nói lớn cũng lớn, đối mặt với người khác cô cũng không nhát gan, nhưng giờ phút này cô phải dùng hết cam đảm cả đời mới dám chậm rãi ngẩng đầu lên, thử thăm dò gọi: “Mạnh Tranh Vanh?”

Mạnh Tranh Vanh thở phào một hơi, cong lưng đỡ cô đứng lên, “Em làm sao vậy? Có phải thấy không khỏe chỗ nào không?”

Cho dù giữa hai vợ chồng không có tình cảm gì, nhưng nói cho cùng cũng đã kết hôn, hai nhà lại là liên hôn, Mạnh Tranh Vanh tuy không giỏi quan tâm người khác ngoài người thân trong gia đình, nhưng giờ hắn nguyện ý thử đối đãi với Hứa Nguyện như người nhà.

Nội tâm Hứa Nguyện dâng lên một loại tiếc nuối xưa nay chưa từng có.

Thời đại này tốt như vậy, nếu Hoàng Thượng cũng thật sự còn sống thì hay biết bao a.

Cô liếc nhìn Mạnh Tranh Vanh một cái, có thể là nô tính trường kỳ, cũng có khả năng là lòng kính sợ đối với Hoàng Thượng đã xâm nhập cốt tủy, cô rất nhanh vứt vứt vấn đề này ra sau đầu, âm lượng bất giác đè thấp, thậm chí có chút cung kính mà trả lời, “Hồi... A, không có, không có chỗ nào không khỏe hết.”

Suýt chút nữa đã theo bản năng phun ra một câu, hồi bẩm Hoàng Thượng.

Mạnh Tranh Vanh vẻ mặt hồ nghi nhìn cô, “Vậy vừa rồi em làm cái gì vậy?”

Lại quỳ xuống nhìn hắn, còn gọi hắn là Hoàng Thượng, kỳ kỳ quái quái.

Hứa Nguyện luôn luôn đối đáp lại trôi chảy bất cứ vấn đề xảo quyệt gì giờ lại nghẹn họng, cô không biết nên dùng lý do gì để giải thích cho hành vi như phát bệnh vừa rồi của cô.

Đầu óc Hứa Nguyện xoay chuyển nhanh chóng, đột nhiên nhớ ra nguyên chủ có một cô bạn khuê mật, mấy ngày nay vẫn luôn gọi điện thoại với cô, có mấy lần nhắc tới chuyện đi thử vai gì gì đó, đại khái cô cũng biết chút chút, khuê mật này của nguyên chủ cũng giống mấy người trên TV, diễn cuộc đời của người khác, từ những lời khuê mật nói cô cũng hiểu sơ thử vai nghĩa là gì, hình như là lưu trình phải có để đóng phim.

“Lần trước Dụ Vũ bảo muốn rủ tôi đi thử vai...”

Cô chỉ nói một câu như vậy, hy vọng Mạnh Tranh Vanh có thể hiểu ý cô.

Dù Mạnh Tranh Vanh có không quan tâm vợ hơn nữa cũng vẫn biết người bạn tốt nhất của vợ là ai, lập tức hiểu rõ, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu, “Em muốn đi đóng phim?”

Công tâm mà nói, Mạnh Tranh Vanh không muốn vợ mình tiến vào giới giải trí chút nào, cho dù chỉ để chơi chơi cũng không vui, đại gia tộc đều có cái kiêu ngạo của đại gia tộc, cũng không phải khinh thường người làm minh tinh diễn viên, mà là cảm thấy cái vòng này quá loạn, không muốn vợ mình tiến vào nồi nước đυ.c.

Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng Hứa Nguyện vẫn không nghe ra ý tứ không tán đồng. Cô không có cách nào bỏ qua lời Mạnh Tranh Vanh nói được, dù sao cũng mang khuôn mặt chủ tử, đừng nói là bỏ qua, cô cũng hoàn toàn không dám cãi lại chút nào.

Hứa Nguyện vội vàng lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Không, không muốn.”

Sắc mặt Mạnh Tranh Vanh đẹp hơn nhiều, cúi đầu nhìn Hứa Nguyện, nhận ra cô vẫn đang rũ đầu, trong lòng một đống nghi ngờ.

Tuy rằng trước khi kết hôn không giao tiếp nhiều với Hứa Nguyện nhưng hắn vẫn hiểu đại khái tính cách người này, làm Hứa gia đại tiểu thư, vốn dĩ chính là lớn lên trong vạn thiên sủng ái, Hứa Nguyện có tính hư vinh và kiêu ngạo tùy hứng mà cô gái nhỏ ở độ tuổi của cô nên có, nhưng nói chung tính tình không xấu, thậm chí có thể nói là có chút ngây thơ, còn cô bây giờ là làm sao vậy? Sao lại có cảm giác như đã biến thành một người hoàn toàn khác rồi?

Nhưng phàm là người bình thường sẽ chẳng ai suy nghĩ đến phương diện xuyên không mượn xác hoàn hồn này, Mạnh Tranh Vanh cũng vừa vặn coi như là người bình thường, hắn chỉ nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không cho nên cô mới không giống trước.

“Khoảng thời gian này để em phải chịu ủy khuất rồi, em yên tâm, trong một đoạn thời gian rất dài kế tiếp có lẽ tôi đều sẽ không đi công tác.” Nói ra được như vậy đã là cực hạn của Mạnh Tranh Vanh hắn rồi.

Hứa Nguyện mạnh dạn nhìn hắn một cái, lập tức cảm thấy chân lại mềm nhũn.

“Vâng.”

Mạnh Tranh Vanh vốn đã không giỏi giao tiếp với phụ nữ, lúc này lại càng không biết nói gì tiếp.

Hứa Nguyện nhìn hắn một cái, từ tận đáy lòng cung kính quan tâm hỏi: “Ngài đã ăn cơm chưa?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Nguyện đã muốn cho mình một cái tát.

Mạnh Tranh Vanh nhíu nhíu mày: “Ngài?”

Hứa Nguyện rốt cuộc bị làm sao vậy?

“Anh ăn cơm chưa?” Hứa Nguyện nhanh mồm sửa lời.

Cũng may Mạnh Tranh Vanh không quá để ý, hắn ừ một tiếng, “Ăn một ít trên máy bay, chắc em cũng đã ăn rồi chứ?”

“Ăn rồi.” Hứa Nguyện lại quan tâm hỏi: “Vậy có muốn tôi đi mở nước ấm cho anh đi tắm chút không?”

Nhìn khuôn mặt này, cô rất khó rút ra khỏi thân phận lúc trước, kỳ thật nếu như có thể, cô thật sự vui vẻ hầu hạ chủ tử mãi mãi, đương nhiên là muốn sống hầu hạ.

Hiện tại tuy rằng còn không rõ tình huống thế nào, nhưng cô không có cách nào không đem người trước mắt này trở thành chủ tử.

Mạnh Tranh Vanh nhìn Hứa Nguyện mấy cái, người này hiểu chuyện như vậy từ khi nào vậy?

Chẳng lẽ chính mình tự cảm thấy đuối lý khi chạy về nhà mẹ đẻ ở suốt nửa tháng sao?

Thật ra hắn rất muốn nói với Hứa Nguyện một chút, chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, sẽ không ai để trong lòng đâu.

Nhìn bộ dạng Hứa Nguyện cụp mi rũ mắt trong lòng Mạnh Tranh Vanh có cảm giác là lạ, chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn không có ở đây này cô phải chịu ấm ức gì sao?

Bằng không đại tiểu thư đang êm đẹp sao lại thành cái dạng này?

Xem ra ngày mai ngoại trừ xử lý công việc bên ngoài thì còn phải cho người đi tra xem trong khoảng thời gian này cô đã gặp chuyện gì.

Thấy Mạnh Tranh Vanh vẫn luôn không nói chuyện, Hứa Nguyện lại hỏi một câu: “Muốn đi tắm nước ấm trước không? Hay là kêu phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn ngài... Ách, anh thích để ăn khuya?”

“Không cần chuẩn bị bữa khuya, tôi muốn đi tắm trước.” Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, tuy rằng là khoang hạng nhất, nhưng ở trên máy bay lâu như vậy vẫn thấy vô cùng mệt mỏi.

Hứa Nguyện lên tiếng, “Được, vậy tôi đi xả nước ấm.”

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của người giúp việc Hứa gia, tự mình cũng lén lút thực hành theo, trước mắt cô đã học được một vài kỹ năng sinh hoạt cơ bản, xả nước nóng vào bồn tắm đối với cô mà nói cũng không khó.

Nói xong lời này, Hứa Nguyện liền nhấc chân muốn đi về phía phòng tắm, Mạnh Tranh Vanh đã giơ tay kéo cô lại.

Hứa Nguyện giật mình một cái, thân thể theo bản năng có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời.

Không phải nguyên chủ đối với Mạnh Tranh Vanh, mà là cô đối với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng là chủ tử, là trời, bọn họ sao có thể có loại tiếp xúc tứ chi thế này được?

Nhưng cũng may Hứa Nguyện không thể hiện ra ngoài, chỉ là nhân cơ hội tránh thoát sau đó lui sang một bên, nhìn Mạnh Tranh Vanh, không rõ hắn muốn làm gì.

Trong tay Mạnh Tranh Tranh cầm một cái túi, đưa cho cô, kỳ thật trong lòng vẫn rất ngượng ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tặng quà cho cô, luôn cảm thấy quái quái, nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất nghiêm túc, thấp giọng nói: "Lần này đi công tác công việc sắp xếp quá chặt chẽ, không mang về cho em được món quà tốt gì, liền mang cho em một cái túi. ”

Hứa Nguyện nhìn cái túi, lại nhìn nhìn Mạnh Tranh Vanh, chân lại mềm nhũn, cũng may lí trí vẫn còn, cô cố chống đỡ, hai tay run run nhận lấy túi quà.

Thái độ vô cùng thành kính, thiếu điều cúi người bái lạy.

Mạnh Tranh Vanh thấy cô như vậy, cho rằng là cô thích, trong lòng cũng vừa lòng, trợ lý nói, phụ nữ thích túi xách nhất, bởi vì túi trị bách bệnh.

“Không cần xả nước ấm cho tôi, để tự tôi làm.” Mạnh Tranh Vanh nói xong câu đó liền đi vào phòng tắm.

Cho đến khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, Hứa Nguyện mới kéo chân đi đến ngồi xuống mép giường, vừa định thở ra một hơi, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy khung ảnh cưới treo trên tường, tầm mắt dừng lại trên mặt Mạnh Tranh Vanh, lại chậm rãi rời xuống dưới, bàn tay hắn đặt ngay trên eo nguyên chủ, thiếu chút nữa lại ngất xỉu.