Ha ha ăn, ăn cái quỷ gì chứ, bản thân sắp bị tang thi ăn rồi còn muốn ăn? Vệ Hoài bị bé ngốc ham ăn này chọc cười, anh ôm Tang Giao vào lòng, mông mềm cọ lên tay anh làm côn ŧᏂịŧ của anh lập tức cứng nhưng Vệ Hoài vẫn cố lấy lại bình tĩnh vỗ vỗ lên lưng cậu, cố ý nói ra lời uy hϊếp đầy máu lạnh:
"Ăn cái rắm. Ngu ngốc, ăn chết cậu luôn đi! Lần sao còn không cẩn thận như vậy liền đánh nát mông cậu."
Đáp lại lời uy hϊếp của anh là một trận khóc vang dội.
"Trần Ngộ, không để ý đến đồng đội, vô ý khiến đồng đội gặp nguy hiểm. Sau khi trở về căn cứ sẽ trừng phạt sau." Đối với Trần Ngộ, Vệ Hoài không có nhiều kiên nhẫn như vậy, tuy răng bình thường miệng anh rất tiện nhưng chưa từng tức giận với đội viên như ngày hôm nay.
Trần Ngộ bị anh nhắc đến đã vô cùng hối hận rồi, gã biết bản thân đã phạm lỗi nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng cùng tàn nhẫn của Vệ Hoài vẫn không nhịn được mà sợ run cả người, nhu nhu nhược nhược đáp ứng. Sau đó, lâm vào tự trách.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, Tiểu Giao cũng bị dọa sợ rồi đi nhanh lên xe nghỉ ngơi một chút." Trần Lạc làm người hòa giải nhanh chóng chấm dứt không khí căng thẳng trong đội. Những thành viên khác cũng lục tục tiến tới an ủi Tang Giao, Vệ Hoài vẫn nghiêm mặc như cũ không nói gì.
Vì tang thi đều đã bị Vệ Hoài tiêu diệt sạch sẽ nên họ lại bắt đầu sắp xếp lại đội ngũ lên đường. Đêm đến, bọn họ lại đóng quân ở bên ngoài. Tang Giao hầu như là lao vào chờ đợi Vệ Hoài nướng thỏ cho cậu.
"Cậu sao lại ăn thỏ?" Hệ thống dường như rất kinh ngạc.
Tang Giao bĩu môi trả lời: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy sao lại không thể ăn được chứ?"
Lửa chạy dần tàn, không ít tro tàn bay lơ lửng trong không khí, Tang Giao ôm chân, bỗng nhiên thở dài trong lòng.
Hệ thống: "Làm sao vậy?"
Tang Giao có chút ủ rũ trả lời: "Nếu như hôm nay không có Vệ Hoài cứu giúp thì có lẽ tôi sẽ chết mất, nghĩ như vậy liền cảm thấy có chút khó chịu."
"Tôi chết, cậu sẽ buồn sao?" Tang Giao thử thăm dò thử thăm dò hệ thống.
Cậu cho rằng hệ thống sẽ không trả lời câu hỏi này của cậu hoặc là cho một cái đáp án qua loa để ứng phó như trước. Nhưng cậu vẫn muốn hỏi vì hệ thống là người bạn duy nhất của cậu trong "Trò chơi gϊếŧ người".
Khiến Tang Giao bất ngờ là hệ thống lại nhanh chóng trả lời lại, đáp án cũng rất thẳng thắng: "Cậu sẽ không chết....."
Hệ thống dừng lại một chút rồi dùng giọng nói máy móc nói tiếp:
"Nếu Vệ Hoài không kịp cứu cậu thì vào lúc tang thi sắp đâm vào người cậu, tôi sẽ kéo linh hồn cậu ra, lúc đó tang thi chỉ đâm qua cơ thể của thế giới này. Tôi sẽ bảo vệ linh hồn của cậu rồi tìm cho cậu một cơ thể khác phù hợp hơn."
Đây là lần đầu tiên nó bày tỏ thẳng thắn suy nghĩ của bản thân cho nên Tang Giao đặc biệt vui vẻ. Cậu cảm thấy bản thân đã thân thiết với hệ thống 000 hơn một chút. Nhưng mà cậu vẫn có vài chỗ không hiểu:
"Không phải nói chết trong kịch bản là sẽ thật sự chết đi sao?"
Lúc này, hệ thống lại trầm mặc, sau đó đánh trống lảng nói: "Kẹo que lần trước tôi để trong túi cậu, cậu còn nhớ không?"
Tang Giao lập tức bị chủ đề này hấp dẫn: "Tôi nhớ, là vị sữa xoài siêu ngon luôn."
Hệ thống: "Chúng tôi cũng có cách để đạt được thứ gì đó nên không được để lộ."
Tang Giao vội vàng "ừ ừ" đáp lại, cậu nghĩ nghĩ: "Nếu cậu gặp khó khăn hãy nói cho tôi biết. Chúng ta là bạn bè mà, tôi cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ cậu."
Hệ thống không nói gì nữa, Vệ Hoài nhìn thấy con thỏ của Tang Giao đã nướng xong, lạnh lùng hỏi: "Nghĩ đến chuyện gì mà lại vui vẻ như vậy?"
Tang Giao chớp chớp mắt, ngọn lửa bập bùng chiếu lên má cậu khiến hai má cậu ửng hồng: "Bí mật."
Vệ Hoài nhìn cậu một chốc rồi dụ dỗ nói: "Buổi tối đến lượt tôi gác đêm, cậu chờ đến khi mọi người ngủ say liền đi ra, tôi cũng có một bí mật muốn nói cho cậu."
Tang Giao" Oa" một tiếng, lập tức đáp ứng. Cậu sung sướиɠ ăn thịt thỏ nướng thầm nghĩ, mình sắp trở thành một hốc cây hạnh phúc!