Làm Một Mỹ Thụ Vô Dụng Trong Trò Chơi Giết Người

Quyển 1 - Chương 16-1: Định động vào người của tôi? Còn mơ đi

Trần Ngộ cảm giác như bản thân bị nhắm vào mà người nhắm vào gã không ai khác là vị đội trưởng hung thần ác sát của gã. Trông lúc gã muốn bảo vệ Tang Giao luôn bị đội trưởng dùng ánh mắt lạnh băng như nhìn tang thi nhìn đến. Gã cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên đội trưởng biếи ŧɦái kéo Tang Giao về bên người mà khi dễ.

Trần Ngộ vài lần cố lấy lòng đều thất bại: ........Tôi hận!

Giống như nhận ra điều gì, Vệ Hoài thản nhiên nhìn về phía gã, Trần Ngộ giật mình hỏi: "Đội, đội trưởng còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Vệ Hoài dời tầm mắt đi không đáp lại.

Một tên nhát gan như vậy còn muốn theo đuổi Tang Giao sao? Vệ Hoài thầm cười nhạo trong lòng, vươn tay nhéo lên thịt mềm trên má của Tang Giao đang ngây ngốc đứng bên cạnh khiến cậu mất hứng rên lên: "Đau a."

"Đau là tốt rồi." Đừng suốt ngày câu dẫn người khác. Vệ Hoài cười như không cười.

Trên đường trở về thành phố S, đoàn xe của họ đều gặp rất nhiều tang thi, mỗi lần như vậy họ đều phải xuống xe tiêu diệt, đến lúc đó Tang Giao cũng sẽ xuống xe, cậu sẽ núp sau lưng một thành viên nào đó nhưng đa số là sau lưng Vệ Hoài. Vệ Hoài tuy rằng luôn nhíu mày mắng Tang Giao ngốc, dính người nhưng vẫn luôn bảo vệ cậu không một kẽ hở.

Nhưng mà lúc này bỗng nhiên bị tang thi tập kích, côn trùng biến dị cướp đi cột tín hiệu của họ cho nên tất cả thành viên lập tức lâm vào trạng thái tấn công, Tang Giao liền níu lấy góc áo của người gần đó tìm kiếm sự bảo vệ.

"Không có việc gì, không cần phải sợ." Trần Ngộ nhịn cảm giác kích động trong lòng xuống, mặt đất dưới chân đột nhiên được nâng cao lên, tất cả thành viên trong đội đều được nâng lên theo mặt đất, cao đến năm sáu thước, đa số tang thi đều bị bỏ rơi phía dưới, Hồ Tình phối hợp với động tác của gã mà kích phát dị năng thủy ra, đem đất đá xung quanh ném lên người tang thi.

Trong lúc mặt đất rung chuyển, Tang Giao không nắm được góc áo của Trần Ngộ nữa mà gã cũng đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ được bày ra "thực lực của bản thân trước mặt người đẹp" nên không có phát hiện. Tang Giao không còn điểm tựa nữa, mặt đất rung động khiến cậu đạp trúng mép đài mà ngã xuống.

" Tiểu Giao!"

"Tang Giao!"

Sợi tóc dính lên mặt, gió mát thương tiếc lướt qua góc áo cậu, những thành viên còn lại nhìn vào cặp mắt mê mang không ánh sáng của cậu.

Biết được bản thân bị ngã xuống, Tang Giao sợ đến không kịp phản ứng, tiếng kinh hô đều bị kẹt trong họng, đầu óc cậu trống trơn, hai mắt tối đen lâm vào cảm giác khủng bố do rơi xuống.

Tang thi bị chìm trong biển cát ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của con người liền vươn cánh tay xám xanh đầy vuốt nhọn hướng đến cơ thể đơn bạc đang rơi xuống.

——Là ban ngày, Tang Giao cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của ánh mặt trời chiếu lên người cậu, bên dưới là một biển xác sống thèm khát máu thịt của cậu, bên trên là tiếng kêu gọi thất kinh của đồng bạn.

Vào lúc móng tay xám xanh sắp đâm vào người Tang Giao thì bỗng nhiên tang thi bên dưới đều bị nổ tung, dường như có thể thấy được vô số mảnh dao nhỏ sáng bóng xuyên qua từng đầu tang thi. Mùi xác gay mũi bỗng bị mùi máu tươi che lấp. Dao nhỏ sáng bóng đều bị máu bao phủ che cả người Tang Giao lại, như một chiếc kén mềm mại bảo vệ cậu. Sau khi rơi xuống đất an toàn mới thấy được ánh mắt dọa người cùng gương mặt lạnh băng của Vệ Hoài.

Vệ Hoài nhìn thấy vẻ mặt kinh hồn táng đảm cưa kịp hồi phục của Tang Giao, biển kim loại ào ạt chạy đến bên người anh, một đôi giày chơi bóng bỗng từ trên đài đất rơi xuống. Anh trầm mặc nhặt lên, nhẹ nhàng mang vào chân cho Tang Giao, chu đáo thắt dây giày lại cho cậu.

Thắt xong một cái nơ bướm xinh đẹp, động tác của Vệ Hoài phi thường tao nhã như đang đóng gói cho một một món quà quý giá. Nhưng khí lạnh quanh thân lại như muốn đông chết người.

"Sợ rồi sao?" Mang giày cho Tang Giao xong, Vệ Hoài mở miệng hỏi, giọng nói của anh vô cùng lãnh đạm, ánh mắt gắt gao nhìn vào gương mặt tái nhợt không chút máu của Tang Giao. Ngón tay của anh đặt lên châu môi hồng nhuận của cậu như trút giận mà hơi nhấn xuống. Sau đó, tay anh liền được Tang Giao ôm vào lòng.

Tức giận chưa kịp phát tiết lập tức bị dập tắt, anh không thể cự tuyệt yêu cầu nào của cậu.

Bé ngốc này ôm lấy anh nức nở rơi lệ, đem nước mắt nước mũi cọ lên tay áo của Vệ Hoài

"Hu hu hu, tôi muốn ăn bánh lòng đỏ trứng sữa, vịt quay giòn, sò điệp hấp, khoai tây chiên, bún huyết vịt."