Làm Một Mỹ Thụ Vô Dụng Trong Trò Chơi Giết Người

Quyển 1 - Chương 12-2: Nửa đêm lén đi tiểu lại bắt gặp cảnh tỏ tình

Tang Giao nuốt nước bọt, nhưng lại nghe thấy tiếng bình thản của Ngụy Hoài:

“Tìm được, liền mang về”

Trên bàn ăn nhất thời yên lặng, loại câu trả lời này rất vô lại, hiển nhiên không muốn nói ra sự thật, nhưng ai ai cũng hiểu được.

Tận thế đến, ai mà không có một chút bí mật, còn ai không có một bí mật đều chết hết. Miễn là không có mối nguy hiểm nào đối với họ, không thành thực cũng không có vấn đề gì.

Rất nhanh đã chuyển sang câu hỏi tiếp theo.

Sau đó, những câu hỏi nhẹ nhàng hơn nhiều. Một số người hỏi Tang Giao bao nhiêu tuổi ,hỏi cậu có sợ hay không, hỏi cậu có hay không có dị năng.

Tang Giao nói rằng cậu đã hai mươi, nhưng cậu không có dị năng. Bầu không khí nhanh chóng trở nên hài hòa.

Tang Giao không ghét tiếp xúc với mọi người. Ngay cả khi Vệ Hoài bên cạnh vẫn ung dung mài con dao của hắn, bọn họ vẫn nói chuyện sôi nổi, Trần Vũ nhìn sắc mặt của Tang Giao tốt hơn, cũng không nói gì, chống cự hỏi: “Tiểu Tang, cậu có bạn gái chưa?”

Tang Giao rất ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, bởi vì trước đây cậu luôn cho rằng bản thân là thẳng nam, nhưng cậu sau khi đến thế giới này lại bị một nam tang thi gϊếŧ chết, cậu cũng không cảm thấy rất chán ghét, nên hiện tại mình là thẳng hay là cong cũng không biết?

“Tôi không có bạn gái, nhưng bạn trai thì có khả năng.” Vệ Hoài, người lúc nãy tới giờ không hề tham gia vào cuộc trò chuyện, trầm giọng nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ có lẽ không phải bạn trai của mình, mà là kim chủ.

Thật sự là thói quen câu dẫn người khác, không để ý ở phía đối diện có ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn Tang Giao “a”, lắp bắp giải thích: "Không phải, tôi...tôi không biết là thích con trai hay con gái, hiện tại tôi cũng không có bạn gái hay bạn trai.” Từ“ bạn trai ”phía sau bị nói rất mơ hồ, cảm giác muốn giấu đi.

Chu Hoan cười “Không sao, bây giờ là thời đại nào rồi, chúng ta đều ngang hàng bình đẳng, Tiểu Tang là gay cũng không vấn đề gì.”

Trần Ngộ cũng theo sau phụ họa vài câu.

Bầu không khí hài hòa trở lại, bọn họ nói chuyện phiếm một hồi rồi trở về phòng nghỉ ngơi, Tang Giao bị Vệ Hoài kéo vào trong phòng. "Cậu ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên ghế sofa. "

Vệ Hoài đưa cho cậu một bộ đồ nữ. Tang Giao cảm thấy không thích hợp, liền lịch sự:" Kỳ thực ta cũng có thể ngủ chung, sợ anh ngủ trên sofa sẽ khó chịu”

Tang Giao, người muốn ngọn lửa, chợt nhớ lại vụ cháy. Cậu đi đến chiếc giường nhỏ ,cảm thấy bị mắc kẹt trong một chiếc túi gỗ đàn hương nhẹ. Thẳng vào lúc cậu đang học, làm cho hắn có chút mất ngủ. Lâu lâu có tiếng gió hú bên ngoài. Cậu co người lại , nhỏ giọng nói:

“Vệ Hoài, anh có ngủ được không?”

Một sự im lặng đến phát sợ.

Ngay khi Tang Giao nghĩ rằng Vệ Hoài đã ngủ say, giọng nói trầm và khàn của hắn đột nhiên vang lên: “Cậu làm sao vậy?”

Tang Giao cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn một chút, có vẻ như đang lăn lộn nhưng trông vẫn rất yên tĩnh, cậu tiếp tục nhỏ giọng: “Không có gì đâu, chỉ là… chúc ngủ ngon.”

Dường như cậu nghe thấy một tiếng cười. Nhưng sau khi nói những lời đó, Tang Giao ngay lập tức cảm thấy buồn ngủ lan khắp toàn thân, cậu "ưm~" một tiếng ,liền chìm vào giấc mộng đẹp.

“Ngủ ngon.”

Vệ Hoài một lúc lâu sau mới nói. Vào ban đêm, Tang Giao bị đánh thức bởi ý muốn đi tiểu, cậu mò mò xuống giường trong bóng tối, mang giày vào, rón ra rón rén không muốn đánh thức Vệ Hoài.

Cậu dọc theo vách tường và đi về phía nhà vệ sinh với sự trợ giúp của hệ thống, nhưng được nửa chừng thì nghe thấy những giọng nói chuyện trầm thấp, giống như một người đàn ông và một phụ nữ.

“Vệ Hoài và Hồ Tình .” Hệ thống kiểm tra kỹ trước khi nói với Tang Giao.

Tang Giao bắt đầu tò mò - hai người cô nam quả nữ nửa đêm làm gì vậy? Cậu cúi xuống cởi giày cẩn thận, chỉ giẫm lên đôi tất trắng để giảm tiếng bước chân và tiến lại gần hướng phát ra âm thanh.

“Thích… anh... thật lòng. "Giọng nữ lạnh lùng nhuốm vẻ e thẹn của một đứa con gái, ai không biết còn tưởng hai người, ban ngày cùng ban đêm thực sự quá khác nhau.

Không ngờ đυ.ng phải cảnh tỏ tình, cậu có chút ngượng ngùng chuẩn bị lặng lẽ quay về. Nhưng lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Vệ Hoài:

"Xin lỗi, anh không thích em."

Dĩ nhiên hắn lại lãnh đạm từ chối! Giống như đang nói chuyện với kẻ thù vậy, được con gái thích không phải nên rất hạnh phúc sao?.

Trước đó, cậu đã thêm "vô liêm sỉ" và "xấu xa" các loại biệt danh. Không biết vì sao, cậu có chút thương tiếc người kia, sau đó lại nghe được tiếng nức nở kinh người

Mục đích chính của tác phẩm này là phong cách lạnh lùng và nam tính:

Tôi về trước.

Sau đó là tiếng bước chân không ngừng vang lên, Tang Giao giật mình, chạy nhanh về phía toilet theo lệnh của hệ thống, chạy vào toilet, cậu kinh ngạc thở hổn hển "Thật đáng sợ." Tang Giao cảm thán, cảm thấy nướ© ŧıểυ đều bị nghẹn trở về.

Vệ Hoài trên đường trở về phòng đã nhặt một đôi giày, là buổi sáng hắn vừa tìm được cho Tang Giao.

Trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, vành tai không tự nhiên ửng đỏ, nhấc giày lên, Vệ Hoài cũng không vội trở về phòng, mà là đi ra ngoài hút một điếu thuốc.

Sau khi trở về phòng liền ngửi thấy mùi của thuốc lá cũng không nồng lắm, Vệ Hoài để giày xuống dưới giường, Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tham lam ngủ say một hồi, cuối cùng cụp mắt xuống cười:

"Ngủ say như heo, giày mất cũng không biết"