Thay quần áo xong, Tang Giao nghe thấy tiếng Vệ Hoài rời đi, liền mò xuống giường đi theo.
Vệ Hoài đứng ở cửa khoanh ngực liếc mắt nhìn Tang Giao đang lảo đảo lại gần, giọng điệu lười biếng: "Cậu tới đây làm gì? Tôi ra ngoài có việc, theo tôi ra ngoài làm thức ăn cho zombies sao?"
Không thể nhìn thấy Tang Giao, cùng bộ quần áo rộng lớn. Bên trên là áo len màu đen của Vệ Hoài, phía dưới là đồng phục học sinh màu xanh nước biển của Trần Ngộ. Nhìn chung, cậu giống như một con búp bê sứ phát sáng.
“Đây không phải là phòng của anh...?” Tang Giao ngập ngừng hỏi, kéo tay áo hắn.
Vệ Hoài bước tới, giữ chặt mũ hắn rồi nhảy xuống giường, quay đầu nhìn Tang Giao đang bị nhấc bổng lên như một chú mèo con, cố gắng giữ thăng bằng với đôi chân của mình lơ lửng trên mặt đất, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy: “Nếu không thì sao? Còn muốn ở phòng khác? Nhóc người mù, đây không phải biệt thự của cậu, hơn nữa chúng tôi không thể tìm thấy nhiều phòng trống."
Khi mông cậu chạm vào tấm đệm mềm mại một lần nữa, Tang Giao hơi bất an di chuyển nhẹ nhàng nói:
"... Vậy thì anh, trở về sớm một chút."
Dù sao cũng chưa quen với cuộc sống nơi đây, tuy nhiên Vệ Hoài cố gắng hết sức kiềm chế những lời nói tục tĩu, nhưng anh cũng là người duy nhất ở đây quen với Tang Giao, cậu quyết định thăm dò thêm một ít thông tin về anh làm quan hệ giữa hai người tốt hơn - có lẽ anh chỉ thích nói xấu những người không ưa thích?
Hệ thống: Ngây thơ.
Câu trả lời của cậu là tiếng đóng cửa.
Trong gió, Vệ Hoài điều khiển kim loại chảy nhanh, một số kim loại mất kiểm soát giống như những làn sóng có mùi rỉ sét ập vào vùng đất cằn cỗi của thành phố B, một vài tang thi mới tí đã bị đánh gục. Nhưng hình ảnh trong tâm trí Vệ Hoài vẫn còn đọng lại——
Cậu nhóc người mù nhỏ xinh mặc y phục rộng rãi lộ ra xương quai xanh trắng nõn ngồi ở bên giường hắn bởi vì sợ hãi mà dặn dò hắn về sớm. Cậu cũng nói bằng một giọng nhẹ nhàng với một giọng mũi nhỏ rơm rớm rớm nước mắt, có chút quyến rũ, câu dẫn.
Cỏ, cỏ, cỏ, làm sao giống như một cô vợ nhỏ.
Sau khi Vệ Hoài trở lại vào buổi tối, Tang Giao cảm thấy mình lại trở nên lạnh lùng.
Lòng dạ đàn ông, như mò kim đáy biển, ai biết Vệ Hoài đã trải qua những gì bên ngoài. Tang Giao cảm thấy mệt mỏi, thở dài.
Tang Giao có ý định cầm lấy quần áo Vệ Hoài đi ra ngoài, nhưng lại bị Vệ Hoài trông gà hóa cuốc, dùng sức nắm lấy cổ tay cậu: "Nhóc mù, cậu thường xuyên dụ dỗ đàn ông như thế này sao?"
Tang Giao không hiểu,chỉnh lại một góc quần áo của mình lại thành quyến rũ người ta, cậu tức giận nói "Không phải, tôi không quyến rũ anh", sau đó sửa lại: "Tôi có tên, tôi tên là Tang Giao, đừng gọi tôi là nhóc mù."
Vệ Hoài nghe, nhưng cũng không có để ý lắm. Lần đầu tiên nhìn thấy Tang Giao, anh vẫn chưa quên được, tóm lại, tất cả những gì Tang Giao làm với anh đều giống như một sự cố ý dụ dỗ.
Vệ Hoài không nói thêm lời nào, Tang Giao mím môi, cuối cùng cũng không cầm lấy quần áo của Vệ Hoài mà loạng choạng dựa vào tường tìm cửa, chậm rãi đi ra ngoài phòng ngủ như một bé ốc sên nhỏ.
Nhưng vì chưa quen với hoàn cảnh bấy giờ nên Tang Giao dù cẩn trọng đến đâu vẫn vấp phải một chiếc rương nhỏ có hình vuông, khi đầu chuẩn bị chạm đất, Tang Giao nhắm chặt mắt lại, trong lòng sợ hãi, cậu được một bàn tay to lớn kéo lại một cách thô bạo.
Một giọng nói khá mất kiên nhẫn văng vẳng bên tai:
"Thật ngu ngốc."
Trần Ngộ vốn dĩ đang ở bên cạnh và muốn đưa tay ra giúp Tang Giao, nhưng đội trưởng đi trước Tang Giao lại quay lại, như có mắt sau lưng mà nhanh như chớp giữ chặt lấy Tang Giao, điều này khiến gã hơi chán nản sờ mũi.
Gã cũng rất muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân .
Cậu bị Vệ Hoài đưa đến một gian phòng khác, mùi cơm chín xộc vào mũi. Tang Giao, người đã bị bỏ đói gần một ngày, bất giác kêu lên. Cậu được đưa đến ghế bên cạnh Vệ Hoài.
“Cậu tự ăn được không?” Vệ Hoài hỏi.
Tang Giao chạm vào chiếc đũa và ra hiệu với Vệ Hoài hai lần, tỏ vẻ rằng cậu có thể.
“Tôi cũng không phải bị đần."
Tang Giao thầm nghĩ rằng tôi là một thiên tài thoát khỏi miệng của một zombie trong phút cuối, được chứ? Đừng hiểu nhầm chỉ số IQ của cậu. Nhưng vẫn có chút sợ Vệ Hoài, bởi vậy… Aizz, thật nhớ những ngày tháng bấu víu bên cạnh anh em tốt tang thi làm mưa làm gió. Tang Giao từ từ ngấu nghiến những chiếc lá bắp cải xanh trong tay, lần đầu tiên nhận ra cuộc sống của sâu gạo trong hai mươi ngày đầu tiên thoải mái đến nhường nào.
"Ăn chút thịt đi. Cậu gầy như vậy, cần bổ sung nhiều hơn. Nhóc xinh xắn tên là gì vậy?" Một đôi đũa gắp mấy miếng thịt vào trong bát Tang Giao, cậu nghe được là âm thanh của Chu Hoan, cậu ngượng ngùng cảm ơn, sau khi kết thúc bữa ăn, cậu ấy chân thành nói: “Tang Giao, tôi tên là Tang Giao.”
Chu Hoan cười tươi: “Tiểu Tang, Giao Giao, đó là một cái tên rất phù hợp với cậu.” Khi nhận thấy con mắt sắc bén như dao của đội trưởng, không biết là cố ý hay không biết, cô ngây ngô nói: “Đội trưởng, anh bị căng mắt sao, sao cứ nhìn anh chằm chằm tôi vậy?”
Vệ Hoài cười đáp lại cô, thêm một nốt ruồi bên khóe mắt trông rất ngầu. Nhìn Chu Hoan toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh, hắn chậm rãi đặt đũa xuống: "Sao thế? Đến cơm cũng không ngăn được miệng cô sao? Muốn thảo luận chúng ta liền ra ngoài”
Tang Giao không ý thức được sát khí trên bàn ăn, cậu lại đang tận hưởng món thịt, còn tưởng rằng hai người chỉ đơn giản là đấu võ mồm.
Tang Giao : Được rồi, được rồi. Tại sao mọi người không ăn đi? "Chu Hoan không dám tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ, họ cùng nhau yên ổn trải qua bữa ăn. Sau khi ăn cơm xong, La Mục chơi đoán số thua phải đi rửa bát, năm người còn lại vây quanh bàn ăn nói chuyện phiếm.
“Tang Giao được đội trưởng tìm ra như thế nào a "Chu Hoan không kìm được ngẩng đầu.
Vệ Hoài không nhanh không chậm lấy ra con dao gắn trong quân trang, dùng đá mài nhẵn. Nghe câu hỏi này, hắn cười mà như không cười bắt gặp ánh mắt Tang Giao.