Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 43

Cuối cùng thì Giang Phú vẫn mang con khủng long mà Thẩm Ngôn Cố cho về.

Ha, miệng thì kêu không lấy, thế xong kể cả không cho gọi là Thẩm Ngôn Cố thì vẫn cầm về đấy thôi.

Để đề phòng Giang Phú vẫn cố tình gọi nó là Thẩm Ngôn Cố, Thẩm Ngôn Cố đã cưỡng ép đặt tên nó là tiểu Lục.

Đương nhiên, nếu như Giang Phú lúc ở một mình lén lút gọi nó là Thẩm Ngôn Cố, thì Thẩm Ngôn Cố cũng chẳng làm gì được.

“Tôi đi đây.” Thẩm Ngôn Cố đứng ở đầu cầu thang nhận lấy cái túi trong tay Giang Phú, rồi giơ tay lên với Giang Phú: “Tối nay cảm ơn cậu đã đi chơi cùng tôi.”

Giang Phú: “Không có gì.”

Quay về kí túc xá, vừa lúc Trần Quân tắm xong vừa ra khỏi phòng tắm, cậu ta liếc qua cái túi trong tay Thẩm Ngôn Cố, kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Các cậu ra ngoài gắp thú bông thật à?”

Thẩm Ngôn Cố: “Đúng vậy.”

Dương Dương cũng tạm dừng TV rồi ló đầu ra: “Chỉ gắp thú bông thôi, không làm cái gì khác sao?”

Thẩm Ngôn Cố: “Không có, gắp xong thì về thôi.”

Dương Dương dựng thẳng ngón cái với Thẩm Ngôn Cố.

Trần Quân cũng tặng Thẩm Ngôn Cố một ngón cái thẳng tưng.

Diệp Lan đang nằm trên giường lập tức phát giác mọi sự không hay, cũng bật ngón cái cho Thẩm Ngôn Cố.

Vậy nên Thẩm Ngôn Cố cũng đành tặng chính mình một ngón tay cái.

Thẩm Ngôn Cố: “Thần kinh.”

Ba người kia: “Ha ha ha ha.”

Trần Quân: “Tôi nói nè tiểu Cố, cậu với Giang Phú dạo này càng ngày càng thân rồi nhé.”

Thẩm Ngôn Cố: “Có vấn đề gì không?”

“Đúng là không có vấn đề gì.” Trần Quân than thở: “Cậu không cần phải quan tâm tới cảm xúc của tôi đâu. Đúng thật là tôi cũng không phải cục cưng duy nhất của cậu.

Trước đây cậu muốn ra ngoài thì toàn là tôi đi với cậu đó, bây giờ không cần tôi đi cùng nữa, cậu đã có Giang Phú rồi, tôi có tính là cái gì đâu?”

Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Trần Quân: “Làm gì mà nói chuyện cứ quái gở thế hả?”

Trần Quân hỏi: “Có phải cậu đã thích Giang Phú còn hơn cả thích tôi rồi không?”

Thẩm Ngôn Cố cãi lại Trần Quân: “Tôi thích cậu bao giờ cơ?”

Trần Quân nhướng mày: “Vậy tức là cậu thích cậu ấy?”

“Tôi thích cậu ấy thì làm sao?” Thẩm Ngôn Cố cầm cái túi lên: “Tôi thấy cậu ấy đối xử tốt với tôi bao nhiêu, còn cố ý đi chơi với tôi, cậu có làm được không?”

Trần Quân không nói nên lời.

Buổi tối có vẻ không phải làm gì, nhưng cứ mất thời gian vào hết cái này đến cái kia, nên rất nhanh đã tới giờ tắt đèn.

Kỳ nghỉ vừa mới kết thúc, rõ ràng mọi người đều có chút hưng phấn xen lẫn cảm giác chưa thích ứng kịp, cũng gần một giờ sáng rồi, nhưng điện thoại trên giường mỗi người vẫn còn đang bật sáng.

“Đều không ngủ à.” Diệp Lan đột nhiên nói.

Trần Quân nằm ở giường bên cạnh cậu ta mắng một tiếng: “Giật hết cả mình, làm cái gì đấy?”

Diệp Lan nói: “Ban nãy tôi kể với đàn chị là tiểu Cố tặng bọn tôi một đôi khủng long, chị ấy trả lời lại tôi bằng một quả dưa (tin đồn), mấy cậu muốn nghe không?”

Trần Quân ngay lập tức nói: “Chắc chắn là phải nghe rồi.”

Thẩm Ngôn Cố cũng hỏi: “Dưa gì cơ?”

Diệp Lan: “Cũng không phải cái gì ghê gớm, chị ấy cũng nghe đàn chị của mình kể thôi, cũng không biết là thật hay là giả, là dưa ở thành phố mình, không biết tiểu Cố cậu đã từng nghe chưa.”

Thẩm Ngôn Cố: “Cậu nói đi.”

“Có liên quan đến máy gắp thú bông đấy.” Diệp Lan nghiêng người sang, đối diện với mọi người: “Nghe bảo chỗ này của các cậu có một phú thương rất yêu vợ mình.

Vợ ông ấy thì rất thích gắp thú bông, vị phú thương này vì muốn làm cho vợ ông ấy vui, nên đã tự mình mua mấy cái máy gắp thú bông tặng vợ ông ấy. Thấy bảo còn mua cả cái cửa tiệm, dành riêng ra để đặt mấy cái máy gắp thú bông, vợ ông ấy lúc nào muốn chơi thì sẽ tới đó chơi.”

Dương Dương: “Lãng mạn ghê.”

Trần Quân: “Đây là sự lãng mạn của những người có tiền sao?”

Thẩm Ngôn Cố đột nhiên bật cười: “Không phải chính là cái tiệm mà tối nay tôi với Giang Phú đi đó chứ?”

Dương Dương hỏi: “Thế hai người đã đến tiệm nào?”

Thẩm Ngôn Cố: “Một cửa tiệm trên đường Thịnh Long Bắc.”

Dương Dương xoay người qua: “Wow, là chỗ đó hả, cũng đúng là có khả năng đấy, nói xem sao các cậu lại chạy tới tận chỗ đó?”

Trần Quân cũng hỏi: “Sao các cậu biết là bên đó có máy gắp thú bông?”

“Giang Phú đưa tôi đi.” Thẩm Ngôn Cố nói xong thì xuýt xoa một tiếng: “Không phải chứ, chắc không phải đâu ha?”

Trần Quân: “Chắc không phải đâu ha?”

Dương Dương: “Chắc không phải đâu ha?”

Diệp Lan: “Chắc không phải đâu ha?”

Thẩm Ngôn Cố lập tức mở Wechat ra, hỏi Giang Phú: [Đã ngủ chưa?]

Giang Phú trả lời rất nhanh: [Chưa]

Thẩm Ngôn Cố hỏi tiếp: [Cái tiệm hồi tối cậu đưa tôi đi ấy, sao cậu biết ở đấy có cái tiệm đó?]

Giang Phú: [Sao thế?]

Ngón cái Thẩm Ngôn Cố lướt nhanh trên bàn phím, lạch cạch lạch cạch gõ lại câu chuyện Diệp Lan kể vào điện thoại. Có điều anh mới đánh được một nửa, Giang Phú đã lại gửi một tin nhắn tới.

Giang Phú: [Sắp một giờ rồi đấy, anh không ngủ à?]

Thẩm Ngôn Cố nhìn qua thời gian trên điện thoại, đã 0 giờ 56 phút rồi.

Anh liếʍ liếʍ môi, xoá hết sạch đống chữ vừa gõ ban nãy.

“Đúng là vô lý.” Thẩm Ngôn Cố tự bật cười.

Dương Dương hỏi: “Cậu ấy biết không?”

Thẩm Ngôn Cố: “Không hỏi, có gì đâu mà phải hỏi.”

Đúng thì là đúng, sai thì là sai đi, tự nhiên chạy đi hỏi người ta mấy thứ lung ta lung tung này, nửa đêm lại đi quấy rầy cậu ấy ngủ.

Vậy nên Thẩm Ngôn Cố nhắn: [Không có gì, ngủ đi, ngủ ngon]

Giang Phú: [Ngủ ngon]

- Sau Quốc Khánh, thời tiết dần dần lạnh hơn, nhiệt độ cũng thành ra lúc cao lúc thấp.

Không lâu sau, trận thi đấu thứ hai của Thẩm Ngôn Cố đã kết thúc, thành tích đứng thứ năm giúp anh lại tiến vào vòng tiếp theo, trong khi đó, kỳ thi giữa kỳ của toàn trường cũng đang lục tục được tiến hành.

“Kể ra thì tinh thần học tập của phòng mình cũng tốt thật.” Dương Dương mới quay về từ thư viện, lật sách cảm thán.

Trần Quân gác tay lên vai Thẩm Ngôn Cố: “Thế thì còn phải noi theo Ngôn Ngôn của chúng ta nữa, cậu nghĩ thử xem, nếu mà một mình cậu ấy đứng nhất, ba đứa mình lại đếm ngược từ dưới lên, nói ra ngoài cũng không hay.”

Thẩm Ngôn Cố ha một tiếng: “Thế thì các cậu cứ ở thư viện đi đừng chơi game nữa.”

Dương Dương cười cười, lại hỏi: “Ài, tiết cuối ngày hôm nay rồi đấy, ngày mai là cuối tuần, các cậu có dự định gì chưa?”