Giang Phú: “Nếu tôi nhất định muốn gọi nó là Thẩm Ngôn Cố thì sao?”
Thẩm Ngôn Cố: “Vậy thì trả lại đây cho tôi.”
Giang Phú cầm con khủng long lên, nói với nó: “Thẩm Ngôn Cố, xin chào.”
Thẩm Ngôn Cố nghe xong ngay lập tức cướp lại nhưng Giang Phú không để cho anh cướp được.
Thẩm Ngôn Cố lại vươn tay tới: “Trả lại đây.”
Giang Phú né ra: “Không thích, Thẩm Ngôn Cố là của tôi.”
Thẩm Ngôn Cố: “Không được gọi là Thẩm Ngôn Cố!”
Thẩm Ngôn Cố lại cướp lấy, Giang Phú dứt khoát giấu sau lưng.
Nghĩ tới việc vẫn đang ở trên xe, Thẩm Ngôn Cố không ồn ào nữa, anh liếc nhìn Giang Phú: “Cậu tốt nhất là đừng có xuống xe.”
Giang Phú: “Anh bảo cho tôi mà.”
Thẩm Ngôn Cố: “Gọi là Thẩm Ngôn Cố thì không cho nữa.”
“Thôi được rồi, không gọi nữa.” Giang Phú lấy khủng long ra: “Anh đặt một cái tên xem.”
Thẩm Ngôn Cố nghĩ đi nghĩ lại: “Gọi là tiểu Lục?” Anh đặt tên xong thì cũng bật cười: “Thôi bỏ đi, đừng đặt tên nữa, chỉ là con thú bông thôi mà, để đặt tên cho mấy thứ khác đi.”
Giang Phú hỏi: “Ví dụ như?”
Thẩm Ngôn Cố vốn định nói rằng không có ví dụ gì hết, nhưng trong đầu anh lại đột nhiên nảy ra một con vật.
“Này, cậu có thích mèo không?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú: “Thích.”
“Thật à, tôi cũng thích.” Thẩm Ngôn Cố chợt phấn khích lên, còn bắt lấy cánh tay Giang Phú: “Này, hay là sau này bọn mình cùng nuôi một con đi, như thế thì có thể đặt tên cho mèo rồi.”
Giang Phú quay đầu nhìn Thẩm Ngôn Cố, nghe anh nói tiếp: “Gọi là gì được ta? Phải thêm cả cái họ nữa chứ nhỉ?
Họ Giang hay là họ Thẩm?”
Thẩm Ngôn Cố lại nói: “Hay là cứ nhét hết họ của hai đứa mình vào, Giang? Thẩm? Gọi như nào thì hay nhỉ?”
Thẩm Ngôn Cố lại nói: “Tôi nói cậu nghe, tên của tôi là có cả họ của cả ba mẹ tôi, ba tôi họ Thẩm, mẹ tôi họ Cố.”
“Hử?” Thẩm Ngôn Cố nói nói xong thì phát hiện ra, Giang Phú vẫn đang nhìn anh, vậy nên anh liền hỏi: “Làm gì thế, sao lại nhìn tôi?”
Giang Phú không nói gì chỉ cười cười, đột nhiên lấy khủng long trong tay ấn lên mặt Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố: “Làm cái gì đó!”
Xe rất nhanh đã tới trường học, hai người lại đi tiếp xe của trường vào tới cổng kí túc xá nam.
Trời cũng đã khuya rồi, trên đường không còn nhiều sinh viên, Thẩm Ngôn Cố nhìn con khủng long hung dữ mà Giang Phú đang cầm trên tay, hỏi: “Thế cậu rốt cuộc có muốn lấy nó không?”
Giang Phú cầm khủng long lên, gõ hai cái lên đầu Thẩm Ngôn Cố: “Nếu không được gọi là Thẩm Ngôn Cố thì không lấy nữa.”
Thẩm Ngôn Cố bĩu môi: “Thế thì trả đây.”
Thế mà Giang Phú cũng đưa lại thật, Thẩm Ngôn Cố vươn tay nhận lấy, lúc thấy sắp bắt được rồi, Giang Phú lại bất chợt giơ tay lên cao, tay Thẩm Ngôn Cố vồ hụt.
Thẩm Ngôn Cố: “Hả?”
Giang Phú cười một cái, lại đưa qua: “Cho này.”
Thẩm Ngôn Cố lại vươn tay ra, Giang Phú lại tránh né.
Thẩm Ngôn Cố: “???”
Thẩm Ngôn Cố lại vươn tay.
Giang Phú lại tránh.
Lại vươn tay.
Lại tránh.
Giang Phú lại còn giơ tay lên cao, Thẩm Ngôn Cố có nhảy như nào vẫn bị tránh thoát.
Thẩm Ngôn Cố: “…”
Thẩm Ngôn Cố lại chợt nhớ tới chuyện anh cho Giang Phú ăn hoa quả sấy lần trước.
Thằng nhóc này được lắm, vội vàng báo thù lại mình.
“Có cướp được không?”
Giang Phú giơ con khủng long qua qua lại lại, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thẩm Ngôn Cố.
Thẩm Ngôn Cố: “Ha, đùa tôi đấy à.”
Thẩm Ngôn Cố bỗng nhiên đứng yên bất động.
Giang Phú cũng bất động.
Giằng co được tầm năm giây, Thẩm Ngôn Cố vụt tới, nhào về phía con khủng long.
Nhưng đáng tiếc, lại vồ hụt rồi.
Giang Phú còn cười anh: “Tí nữa là được rồi, anh làm được mà.”
Thẩm Ngôn Cố: “…”
Thẩm Ngôn Cố ngước mắt lên nhìn chòng chọc Giang Phú, trong lòng nảy ra một ý, cười một cái với Giang Phú.
Sau đó không hề chuẩn bị trước, anh nhảy thẳng lên người của Giang Phú, tiện đà còn khoác chân lên eo Giang Phú.
Giang Phú có lẽ là không ngờ sẽ bị như vậy, lùi lại phía sau hai bước mới ổn định được cơ thể, còn đỡ lấy Thẩm Ngôn Cố.
Trèo lên như thế xong, Thẩm Ngôn Cố lại cao hơn Giang Phú một đoạn, anh tùy tiện nhấc tay một cái là có thể nhẹ nhàng bắt được con khủng long.
“y!”
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu cười với Giang Phú, biểu cảm rất đắc ý.
Vừa hay Giang Phú lại ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm nhau.
Đèn đường chiếu tới từ sau lưng Thẩm Ngôn Cố, cả cái bóng của Thẩm Ngôn Cố đều phủ hết lên người Giang Phú.
Trong bóng tối, Thẩm Ngôn Cố bất giác nhìn đến môi của Giang Phú.
Giang Phú hình như cũng đang nhìn tới môi của anh, ngay sau đó ánh mắt của cả hai đồng loạt đi lên, lại lần nữa chạm nhau.
Thời gian tưởng như đã ngừng lại, cơn gió đêm thổi xuyên qua giữa hai người họ nhưng lại không thổi tan được hơi thở đầy ấm áp.
Thẩm Ngôn Cố chớp mắt, đột nhiên cúi đầu xuống, dùng trán gõ một cái lên trán Giang Phú.
Âm thanh nặng nề vang lên, tay Giang Phú tức khắc thả lỏng, Thẩm Ngôn Cố nhân cơ hội đó kéo con khủng long trong tay cậu về rồi nhảy xuống dưới.
“Ha ha ha ha, cướp được rồi nhé!”
Thẩm Ngôn Cố cười hết sức vui vẻ.