Tống Dật Hy vừa tròn mười sáu tuổi . Còn có một cậu em trai Tống Dật Thành mười bốn tuổi, tuy hai anh em đều là nam nhưng đều thừa hưởng vẻ đẹp ngọt ngào của mẹ. Mẹ anh mất vì bạo bệnh cách đây 6 năm, cha anh còn đi làm nên hai anh em ý thức đảm đương việc nhà, mong có thể san sẻ bớt phần nào nỗi lo cho cha.
Mặc dù kinh tế gia đình không tốt lắm nhưng hàng tháng người cha vẫn cho anh em họ một khoản tiền tiêu vặt, hôm nay Tống Dật Thành đi chơi với bạn, nói rằng sẽ qua đêm ở nhà một người bạn.
Tống Dật Hy, người đã tan học, đột nhiên cảm thấy ở nhà rất nhàn rỗi nên muốn đi tắm trước, sau đó chuẩn bị bữa tối trước khi cha mình đi làm về. Sau khi tắm xong, Dật Hy nhận ra mình quên mang đồ lót vào phòng tắm, nhưng chỉ có mình ở nhà nên không thèm quay lại phòng lấy đồ lót, cậu mặc một chiếc áo phông lớn và vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Dù sao thì cậu cũng sẽ kịp mặc quần vào trước khi bố về nhà thôi.
Ngay khi Dật Hy đang chuẩn bị bữa tối, cậu nghe thấy tiếng mở cửa. Dật Hy không nghĩ tới bây giờ cậu chỉ mặc áo phông, cư nhiên chạy ra phòng khách dò xét. Ngay khi đến phòng khách, Dật Hy nhận ra rằng chính cha mình là Tống Minh Vĩ đã trở về.
"Cha, sao hôm nay cha về trễ như vậy? Không phải tan sở sao?" Tống Dật Hy ngập ngừng hỏi, vẻ mặt cha không tốt lắm nên có chút lo lắng.
Minh Vĩ đã có một cuộc xung đột nhỏ với sếp của ông ấy trong công ty ngày hôm nay vì sự bất đồng ý kiến, kết quả của cuộc tranh cãi là ông chủ đã yêu cầu ông về nhà sau khi nghỉ làm và suy nghĩ về nó, hy vọng rằng ông có thể thỏa hiệp với chính sách của công ty. Sự cố này đã ảnh hưởng rất nhiều đến Minh Vĩ. Nhưng lần này, ông phải thỏa hiệp vì một số lý do cấp trên ... Càng nghĩ về điều đó, Tống Minh Vĩ càng thấy bực bội, và thực sự ông không muốn trả lời câu hỏi của con trai mình, nhưng khi nhìn lên....và nhìn thấy y phục của Dật Hy, nỗi bất hạnh trong tâm trí ông bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Sự tức giận ban đầu của Minh Vĩ đã thay đổi khi nhìn thấy cách ăn mặc mát mẻ của Tống Dật Hy, từ tức giận chuyển sang thèm khát.Thấy cha không trả lời mà nhìn mình chằm chằm, cậu vẫn chưa nhận ra mình đang mặc cái gì lúc này, cậu còn thanh tú hơn với chiếc áo phông rộng lót bên trong, hai núʍ ѵú hồng hào hơi dựng lên, mặc dù vạt áo chỉ che được cặp đùi trắng như tuyết, nhưng lôиɠ ʍυ của một cậu bé cũng vô tình lộ ra, còn có thể nhìn thấy được côn ŧᏂịŧ màu hồng mềm mại đang rủ xuống phía dưới.
Tống Minh Vĩ nhìn thẳng vào con trai như bị ma nhập, lửa giận trong tâm dồn dập chảy xuống thân thể, hắn đã kiêng kỵ sáu năm kể từ khi vợ mất.
“Cha?” Tống Dật Hy không khỏi kêu một tiếng, ánh mắt của cha khiến cậu có chút bất an, cậu chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như thế này.
Tình yêu dành cho Dật Hy trong quá khứ đã thay đổi rất nhiều vào lúc này, Tống Minh Vĩ nói: “Dật Hy, con có nghe lời cha nhất không?”
Mặc dù Dật Hy là một thiếu niên, nhưng môi trường ở nhà khiến cậu ấy trở nên đặc biệt, và mối quan hệ của cậu với cha vẫn luôn tốt đẹp, cậu gật đầu tự nhiên khi nghe câu hỏi. Nhìn thấy câu trả lời có phần ngoan ngoãn của con trai, Tống Minh Vĩ tiếp tục:
“Vậy thì cởϊ qυầи áo ra ngay!”