Thiên Hoa đưa nước cho cô uống , Đan Quỳnh thì lau mồ hôi cho cô . Mệt mỏi đến khan cả cổ họng , cô tu chai nước ừng ực vào họng như kẻ chết vì khát , cô cảm thấy đây chỉ mới bắt đầu khó khăn . Những ngày sau , sẽ càng mệt mỏi hơn , cô kêu hai người kia về kí túc xá trước vì còn nợ Tuệ Nhi do vụ kia nên phải đến giúp đỡ Tuệ Nhi , hên lúc giờ ra chơi trước khi mua sữa cô kịp chạy về lấy chai rượu thuốc có tác dụng trị thương rất tốt do mẹ cô mua được . Đáng lẽ , hết tiết học cô sẽ tìm Tuệ Nhi nhưng may mắn thay cô lại gặp được Tuệ Nhi vào giờ thể dục . Chắc do một phần là thời khóa biểu của Tuệ Nhi thay đổi . Cô tiến đến chỗ Tuệ Nhi đang ngồi :
- Này , cô ổn không ? - Cô nhìn Tuệ Nhi.
- Nhìn tôi như vầy có ổn không ? Tất cả tại cô , tôi mới thành ra như vậy - Ai oán nhìn cô.
- Được rồi , do tôi cả ! Xin lỗi - Cô quỳ xuống . Kéo chân đang sưng phồng lên của Tuệ Nhi.
- Mau đưa chân ra , tôi giúp cô xoa bóp để đỡ đau hơn - Cô cởi giày với vớ của Tuệ Nhi để sang một bên . Tuệ Nhi đỏ mặt cốc mạnh lên đầu cô :
- A..i cho cô đυ.ng vào người tôi h..ả ?- Thiên Thanh chau mày nhìn rồi xoa đầu đau đớn :
- Cô im lặng , để tôi giúp cô đi - Thiên Thanh lấy chai rượu thuốc thoa một ít lên tay rồi thoa vào chân của Tuệ Nhi , cô bắt đầu xoa bóp cho Tuệ Nhi , cơn đau nhanh chóng đến nên Tuệ Nhi nhíu mày vì đau , Thiên Thanh cũng nhẹ nhàng xoa bóp lại :
- Còn đau không ? - Tuệ Nhi lắc đầu.
- Xong rồi đấy ! Cô đi được không ? - Cô nhìn Tuệ Nhi bằng ánh mắt lo lắng.
- Tất nhiên được rồi , tôi không cần cô ra vẻ tốt bụng như vậy đâu.
Vừa đứng lên Tuệ Nhi ngã xuống , may có cô đứng trước mặt ôm trọn Tuệ Nhi vào lòng , cũng do cô có chiều cao nổi bật hơn người khác nên nhìn khung cảnh thật lãng mạn , một cao một thấp nhìn trông thật xứng đôi . Cô tức giận :
- Bà chằng ! Cô đang bị thương đấy ! Phải cẩn thận một chút ! Giả vờ như vậy chỉ khiến cho cô thêm nhiều vết thương thôi . Không đi được thì nói đi cần gì phải giả vờ như vậy nếu không có tôi chắc cô cũng té xuống đất rồi - Tuệ Nhi ngại ngùng.
- Lên mau - Cô ngồi xuống quay lưng lại.
- C..cái gì ? Tôi không lên - Tuệ Nhi từ chối thẳng thừng.
- Lên mau đi , cô mà không lên sẽ không về được đấy !- Cô trách móc Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi vì ép buộc nên phải lên , lúc đầu Tuệ Nhi còn nhăn nhó một chốc sau thì bình thường . Tuệ Nhi có rất nhiều thắc mắc :
- Này tại sao lại đối xử tốt với tôi ?
- Tôi có lỗi với cô , tôi làm cô bị thương nên bây giờ phải chịu trách nhiệm.
- Tôi thấy cô cũng khá khỏe đó , đồ đáng ghét!
- Dĩ nhiên , tôi là alpha nếu không khỏe làm sao có thể bảo vệ được omega . Tại sao cô đảm nhiệm chức hội trưởng khi ở năm hai thế ?
- Tôi có tài lãnh đạo , nhà trường rất tin tưởng tôi . Giao cho tôi nhiều nhiệm vụ , tôi còn lãnh đạo việc dạy bắn cung trong trường nữa nếu có hứng thú tôi dạy một ít cho cô.
- Được thôi , tại sao cô không có bạn nhiều thế ? Nếu làm hội trưởng phải giao tiếp nhiều đúng không ?
- Đúng vậy , tất cả chỉ ở mức bình thường , tôi không có bạn thân . Những người đó đa số đều xu nịnh tôi , tôi không thích điều đấy . Nhiều lúc tôi cảm thấy mình lạc lõng vô cùng , có nhiều người xung quanh nhưng họ vốn không thật lòng với tôi . Tôi từng có người yêu đấy.
- Chắc người đó xui xẻo lắm ha ? - Cô cười lớn.
- Đồ đáng ghét !- Tuệ Nhi lấy đầu mình cụng vào đầu cô , cô mếu máo vì đau.
- Tôi từng có một tình yêu đẹp , rất sâu đậm . Cô ấy là một alpha rất giỏi , hoàn hảo đến từng chi tiết , một mẫu người lí tưởng cho bao nhiều omega và những người đàn ông khác . Tôi cùng cô ấy yêu nhau và được mọi người khen ngợi như một cặp trời sinh . Tiếc rằng , cô ấy hoàn hảo trong mắt mọi người nhưng đối với tôi , cô ấy không hợp . Chúng tôi từng yêu nhau rất sâu đậm , tưởng chừng như không thể tách rời . Cho đến một ngày , hôm ấy là sinh nhật tôi , tôi ngồi ở nhà đợi cô ấy đến 8 tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy đâu . Tôi lặng lẽ đi ra khỏi nhà tìm cô ấy vì lo lắng cô ấy sẽ có chuyện gì xảy ra . Tôi đứng trước nhà cô ấy , cửa không khóa , tôi liền bước vào thì thấy đồ đạc quăng lung tung dưới mặt sàn , còn có mùi hương xa lạ của một omega khác . Tôi bước vào phòng , một cảnh tượng không tin vào mắt mình , cô ấy cùng với một omega khác đang nằm trên giường ôm ấp nhau , cả hai người đều không có mảnh vải nào trên thân . Tôi cảm giác đau đớn , cả thế giới như sụp đổ . Cô ấy có đuổi theo tôi nhưng khi bắt kịp cũng là lúc tôi nói lời chia tay với cô ấy . Từ đó , tôi không tin tưởng vào tình yêu nữa- Một giọt nước mắt lăn dài trên má Tuệ Nhi khi quá khứ đau thương lại trở về.
- Đừng khóc , chẳng phải tôi cũng ở đây an ủi cô sao ? Tôi không ngờ cô lại có một chuyện tình đầy bi kịch như vậy . Chuyện cũng qua rồi , quá khứ cần ngủ yên , tiếp tục sống với hiện tại- Cô an ủi Tuệ Nhi.
- Uhm , vậy còn cô thì sao ?
- Tôi có hai bạn gái , đều rất xinh đẹp . Đôi lúc tôi cảm thấy mình thật tham lam khi yêu cùng lúc cả hai người , hai cô ấy thực sự rất tốt đối với tôi , tôi cần ở bên cả hai , chăm sóc , chia sẻ , yêu thương bằng nhau . Cả hai người cũng khá hòa đồng với nhau điều đó làm tôi cảm thấy xúc động . Tôi nghĩ tôi may mắn nhất trên thế gian này rồi . Ngày nào cũng được gần gũi với hai người đó điều đó làm tôi thấy thoải mái , hai người đó luôn động viên tôi , ở bên cạnh tôi mỗi lúc tôi cần nhất , đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc- Nụ cười rạng rỡ trên môi cô cho thấy rằng cô đang rất hạnh phúc.
- Đúng thật có tham lam , nhưng tình yêu vốn là một thứ khó nói nên cũng chả sao đâu . Đồ đáng ghét , chúng ta làm bạn đi.
- Được thôi, bà chằng !
- Chỉ đường tôi đến phòng cô đi- Tuệ Nhi chỉ đường . Đến nơi cô gõ cửa phòng bước ra một là một nam sinh , dáng vẻ nhìn rất tri thức cũng hiền lành , đeo một cái kính cận tròn tròn nhìn trong rất ngố . Anh ta bối rối đỡ Tuệ Nhi vào , cuối đầu cảm ơn cô vì giúp đỡ Tuệ Nhi. Cô gật đầu chào anh ta sau đó về phòng.
..............................