Tiền vào làm người ta có động lực hơn. Có niềm vui kiếm tiền, dòng người đông đúc trong chợ sớm thoạt nhìn không còn đáng sợ như trước nữa. Sau khi ghi khoản đầu tiên vào sổ sách, tiếng rao hàng của Lục Cốc không còn run rẩy nữa, ít nhất khi phụ nhân cùng phu lang đi ngang qua còn dám mở lời.
"Đại nương, xem kỷ tử này chút đi, khá tốt đó."
Thẩm Huyền Thanh bán con mồi bên cạnh, đương lúc bận rộn thấy y dám mở miệng, trong lòng hắn vừa an tâm lại vui vẻ, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn. Lục Cốc nhát gan nhưng không quá mức nhu nhược, việc nên làm đều biết làm, chắc chắn sau này sẽ ngày càng tốt.
Một phụ nhân tóc hoa râm khoác giỏ trên tay vậy mà tiến tới xem thật, bà hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Lục Cốc vội đáp: "Ba văn ạ."
"Đắt quá, rẻ hơn chút đi" Có vài người khi mua đồ hay có thói quen vừa mở mồm là nói đắt để sau đó có thể dễ ép giá. Lão phụ nhân này chính là người như vậy, bất kể mua gì đều sẽ mặc cả, thuận miệng quen rồi, nếu không mặc cả sẽ có cảm giác vung tiền như rác.
Dù Thẩm Huyền Thanh đã nói với y ba văn tiền là giá thị trường, cẩu tử y hái vừa lớn vừa tốt, tính vậy đã là rẻ rồi. Nhưng trước đó Lục Cốc chưa từng buôn bán gì, không có ai giúp nên có hơi không thể quyết định được, đành phải quay đầu nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh.
"Đại nương à, vậy đâu có đắt. Kỷ tử nhỏ hơn nhà ta đều bán ba bốn văn, giá này đã đủ rẻ rồi." Thẩm Huyền Thanh thấy y sợ hãi nhìn qua, trong lòng như bị cào nhẹ một cái, không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng.
Lục Cốc vô cùng cảm kích, bởi vì có một "viên thuốc an thần" như vậy đứng cạnh, y cũng học theo nói một câu: "Đại nương à, không đắt đâu"
Lão phụ nhân thường đi mua đồ, đương nhiên biết giá thị trường, lại mặc cả thêm mấy câu, thấy không ép được giá xuống đành bảo Lục Cốc cân cho bà sáu văn tiền.
Lục Cốc vội cầm cân lên. Y biết cái này, tối qua sau khi Vệ Lan Hương mượn cân về còn dạy y cách dùng.
Lại thêm sáu văn tiền tới tay, Lục Cốc bỏ tiền vào túi vải, nghe được tiếng đồng tiền va chạm vào nhau. Dù tiền này sau khi về phải giao cho Thẩm Huyền Thanh, nhưng chỉ riêng nghe tiếng thôi đã khiến lòng người phấn chấn, thậm chí y còn nở một nụ cười nhẹ.
Sau lần ép giá này, nếu có người tới muốn ép giá kỷ tử, Lục Cốc sẽ dựa theo lời Thẩm Huyền Thanh mà nói, không cần cầu cứu hắn nữa.
So với số tiền vào sổ của Thẩm Huyền Thanh, bên này của y đều là những món tiền nhỏ. Lúc không có người, y sẽ xem Thẩm Huyền Thanh bán con mồi, cũng thuận tay đỡ được cái gì hay cái đó.
Hôm nay khí trời không tệ, mặt trời càng lên cao, nhiệt độ cũng nóng dần lên. Vì trên xe đẩy có không ít dã vật, đến giờ vẫn còn vài thứ chưa bán hết.
Thẩm Huyền Thanh thấy nóng, nước trong ống trúc lại đã uống hết, qua nửa buổi sáng cũng hơi đói bụng, nên để Lục Cốc trông hàng, một mình hắn tới gần đó mua đồ ăn.
Thời điểm bận rộn và ồn ào nhất của phiên chợ sớm đã qua, người mua ở chợ không còn nhiều, người bán hàng rong trong chợ sớm cũng đã rời đi không ít.
Thấy không có ai đến hỏi, Lục Cốc liền ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Y đã đứng hơn một canh giờ, lúc này mới có thể rảnh rỗi ngồi một chỗ.
Tầm mắt y tìm kiếm trong đám người không còn nhiều lắm, rất nhanh đã tìm được bóng dáng Thẩm Huyền Thanh, dù sao hán tử cao lớn cường tráng như hắn cũng rất hiếm thấy.
Không lâu sau, Thẩm Huyền Thanh bưng hai chén mì trở về, thuận miệng nói: "Mì Dương Xuân* này không tệ, ta từng ăn hai lần."
*Mì Dương Xuân (阳春面): món mì truyền thống nổi tiếng ở vùng Giang Nam, còn được gọi là mì mịn, mì nước lèo hoặc mì nước trong, nước dùng trong và ngon, thanh nhẹ và sảng khoái.
Lục Cốc nhận lấy một chén. Y từng nghe nói, mì này mười văn tiền một chén. Lục Văn thường xuyên ăn lúc đi học ở học đường trên trấn, sau khi trở về thôn An gia, thỉnh thoảng nói với Đỗ Hà Hoa là hắn muốn ăn mì Dương Xuân, Đỗ Hà Hoa liền nói mười văn tiền, biết đi đâu mua cho hắn.
Hai người ngồi trên ghế đẩu, đặt bát lên xe đẩy làm bàn.
Mì trắng mịn, rắc hành lá xanh biếc, nước dùng trong veo, có thêm chút xì dầu và váng dầu sáng loáng, nhìn rất hấp dẫn, nếm một sợi mì trơn tuột, mùi thơm của hành lá lan tỏa trong khoang miệng. Chỉ có mì sợi cùng hành lá, vậy mà ăn lại vô cùng ngon miệng, nước dùng thanh đạm nhưng vẫn thơm ngon. Ăn một chén mì mà ngay cả canh cũng uống hết, thỏa mãn lại thoải mái, cảm thấy mười văn tiền rất đáng giá.
Mà sau khi Thẩm Huyền Thanh đi trả chén trở về, còn mua một ống trúc rượu mơ. Rượu này ủ vị rất nhạt, hơi chua chua ngọt ngọt, nữ nhân và song nhi thường uống loại này.
Lục Cốc vốn tưởng hắn mang theo ống trúc là đi lấy thêm nước, không ngờ vừa nắp ống trúc ra lại ngửi thấy mùi vị chua ngọt ngon miệng như vậy.
"Em uống đi." Thẩm Huyền Thanh vừa nói xong thì có người tới hỏi gà rừng bán ra sao.
Lục Cốc cầm ống trúc cẩn thận nếm thử, mới vào miệng thì chua nhưng hậu vị lại ngọt, còn mang theo hương rượu nhàn nhạt. Tư vị này đối với y là vô cùng kỳ diệu, thấy ngon miệng lại nếm thêm hai ngụm nữa, đôi mắt như thể càng thêm lóng lánh.
Sau khi Thẩm Huyền Thanh bán xong hai con gà rừng, quay đầu thấy vẻ mặt vui sướиɠ của y, lòng hắn cũng vui vẻ theo.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang đến mức không thể mở to mắt.
Trên xe đẩy chỉ còn lại hai con chim trĩ cổ trắng* và một con dê móng đen bị trói bốn chân còn sống. Thẩm Huyền Thanh lại liếc mắt nhìn kỷ tử trong giỏ trúc, đã bán được non nửa, hạt tắm hoang thì còn không nhiều lắm, ba bó ngải cứu đều đã bán hết.
"Đi dạo một vòng y quán, xem bọn họ có thu kỷ tử không, rồi đến hàng thịt lợn bán dê là có thể trở về." Hắn nói xong liền dọn qua xe đẩy một chút, đặt hai cái ghế lên trên, gior trúc cũng không cần Lục Cốc cõng, đều để lên xe đẩy..
Sau khi ra khỏi khu chợ mộc bài, hai người đi về phía đông trấn, trước hết đến y quán. Người trong y quán nhìn qua chất lượng kỷ tử một chút, rồi nếm thử, dùng giá ba văn tiền thu hết số còn lại. Cuối cùng, trước khi hai người họ rời đi, người nọ còn nói nếu lại có hàng như vậy cứ tới đây, có bao nhiêu bọn họ thu bấy nhiêu.
Điều này đương nhiên khiến Lục Cốc vui mừng. Trong rừng sâu có ít người, chỉ có y hái những quả kỷ tử hoang kia, không ngờ lại gặp may
Bởi vì là hàng phơi khô, lại là một tay y cả hái cả phơi, trong núi nhiều kỷ tử nhưng không phải đâu đâu cũng có, cân số còn lại trong giỏ trúc được năm cân, bán được bốn trăm tám mươi văn tiền*.
(5 cân ở đây = 10 cân TQ = 160 lạng → 5 cân kỷ tử = 160 x 3 văn = 480 văn tiền)
Nhiều văn tiền quá không dễ cầm, Thẩm Huyền Thanh liền bảo tiểu nhị cân năm đồng bạc vụn, hắn trả lại cho y quán hai mươi văn, năm đồng bạc vụn này liền đến tay Lục cốc.
Không tính số tiền trong túi vải, Lục Cốc nắm chặt bạc vụn, cả người như lơ lửng, ra khỏi y quán còn ngơ ngác nhìn Thẩm Huyền Thanh.
"Em còn ngẩn người làm gì, không mau cất đi." Trầm Huyền Thanh cười nói.
Lục Cốc lúc giờ mới như tỉnh mộng, cất bạc vụn vào trong tay áo, như vậy ngay cả túi trong ống tay áo cũng như trở nên quý giá hơn, nặng trĩu.
Cửa hàng thịt lợn ở một con phố khác, Thẩm Huyền Thanh và đồ tể họ Triệu có quen biết. Sau khi hai người họ thương lượng xong, Triệu đồ tể đưa Thẩm Huyền Thanh năm lượng bạc, sau khi gϊếŧ mổ thì Thẩm Huyền Thanh sẽ giữ lại da dê và một đùi sau.
So với thịt lợn thịt gà thì thịt dê có thể dùng làm thuốc và hầm canh càng bổ dưỡng và đắt hơn. Giá thịt lợn lúc bán đắt là một cân hai mươi văn, thịt dê bán rẻ đã tám mươi văn. Vì dê không vừa mập vừa to như lợn, lượng thịt tất nhiên không nhiều bằng. Con dê móng đen này lại là dê nhỏ, năm lượng bạc coi như hợp lý, Triệu đồ tể vẫn kiếm được lời.
Giao tình hai người họ xưa nay coi như không tệ, tính toán xong liền đun một nồi nước lớn, mài dao gϊếŧ dê trong viện.
Thẩm Huyền Thanh là thợ săn, biết lột da, gϊếŧ lợn gϊếŧ dê với hắn mà nói là không khó, da dê lại là hắn muốn mang đi nên để hắn mổ chính.
Lục Cốc cùng Quý thị, tức phụ của Triệu đồ tể, ngồi ở cửa hàng đằng trước. Quý thị ôm bé con mới một tuổi mập mạp nhà nàng, gương mặt tròn xoa mũm mĩm, thích cười còn thích nói chuyện, cứ bi ba bi bô luôn miệng, thỉnh thoảng còn chảy nước miếng.
Thân hình Quý thị hơi mập, tính hay thích nói đùa, nhãi con không cho nàng ngồi, nàng đành phải đứng lên đi lại dỗ bé. Nàng nói chuyện phiếm với Lục Cốc, phần lớn là chuyện về Tiểu Hổ tử nhà nàng, thuận tiện phàn nàn vài câu về chuyện chăm con vất vả.
Lục Cốc nghe nàng nói, thỉnh thoảng nhỏ giọng đáp lại vài câu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt bụ bẫm của Tiểu Hổ tử. Tiểu Hổ tử cười khanh khách với y, y cũng nhịn không được nở nụ cười.
Quý thị thấy trong giỏ trúc đặt cạnh ghế có hạt tắm hoang, liền hỏi: "Hạt tắm hoang này của đệ là mua về dùng à, hay là là đem đi bán?"
Bận việc trong cửa hàng thịt, khó tránh khỏi tay hay phải dính dầu mỡ nhớt nhát nên cần rửa tay thường xuyên. Trong nhà Triệu đồ tể tuy có tiền, có thể mua hạt tắm thơm trong tiệm son phấn, nhưng nếu dùng loại hát đó rửa tay sẽ cảm thấy phung phí đồ tốt, nên hay mua hạt tắm hoang về dùng.
Sau khi biết hạt tắm này là y đem đi bán, nàng liền muốn mua. Loại hạt này lớn hơn những loại hạt nàng hay mua trước đó, một hạt hẳn có thể rửa tay được vài lần.
Lục Cốc thấy chỉ còn lại khoảng chừng mười hạt tắm hoang, vừa rồi y lại thấy Thẩm Huyền Thanh và Triệu đồ tể nói chuyện có chút thân quen, nghĩ một chút liền nói: "A tẩu cứ lấy đi là được, không cần trả tiền cho ta đâu."
"Ôi trời, sao có thể như vậy được, đệ đi hái cũng đâu có dễ dàng gì." Quý thị cười nhún nhường.
Lục Cốc lại nói: "Chỉ còn lại mấy hạt này, tính ra cũng không đáng là bao."
Số hạt còn lại này cũng chỉ bán được hai, ba văn. Hôm nay y đã bán rất nhiều văn tiền rồi, đừng nói Quý thị, dù về thôn có người muốn mua y cũng sẽ cho. Hạt này hái trong núi không tốn tiền vốn, cho không mấy hạt cũng không sao.
"Vậy được, ta nhận ý tốt của đệ, về sau lên trấn, rảnh rỗi lại đây ngồi chút nhé" Nụ cười trên khuôn mặt hơi mập của Quý thị càng tươi, đổ thêm trà cho Lục CỐc.
Hai người tán gẫn và chơi đùa với Tiểu Hổ, một lúc sau vì có người đến mua thịt nên Lục Cốc bế đứa nhỏ giúp Quý thị một lát. Tiểu Hổ tử nặng trình trịch, sau khi được y bế, bàn tay nhỏ bé mập mạp còn vươn ra, chỉ về phía Quý thị đang cắt thịt, bi bô trong miệng, như đang trò chuyện với y.
Năm, sáu năm trước, Đỗ Hà Hoa sinh Lục Võ, Lục Cốc lúc đó khoảng mười hai tuổi, mỗi lần ăn cơm Đỗ Hà Hoa đều bắt y bế Lục Võ, không phải đi dạo ngoài cửa thì là bón cháo loãng cho Lục Vũ, để bà ta ăn cơm cho ngon. Vậy nên chuyện bế trẻ con với y không phải chuyện xa lạ gì.
Nhưng hình ảnh này lại vô cùng xa lạ với Thẩm Huyền Thanh, ánh mắt hắn hơi ngưng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Triệu đồ tể cùng hắn từ trong viện đi vào cửa hàng, giúp Quý thị cân thịt. Sau khi bận rộn xong, Quý thị ôm lấy đứa nhỏ từ trong tay Lục Cốc, Thẩm Huyền Thanh chào tạm biệt bọn họ, lúc rời đi vốn muốn mua thêm một khối thịt lợn, đúng lúc trả lại nửa khối hôm qua mượn người trong thôn luôn, còn lại trong nhà có thể ăn một bữa, nhưng Triệu đồ tể không thu tiền.
Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Huyền Thanh đẩy xe thoải mái hơn rất nhiều, trên xe đẩy chỉ còn sọt rỗng và đùi dê da dê. Đùi dê bọc bằng da dê, không lộ ra ngoài, mang về hầm cùng thuốc bổ.
Trời vào trưa, nắng chói chang, may là đã vào thu, nắng không quá gắt. Lục Cốc đang nghĩ tới tiền hôm nay bán hàng kiếm được, có lẽ sau khi về giao tiền cho Thẩm Huyền Thanh, hắn có thể cho y mười văn.
Nhưng dù không cho, y cũng không oán giận gì. Ở Thẩm gia ăn ngon ngủ ngon, hôm nay Thẩm Huyền Thanh còn mua cho y rượu mơ, vậy thôi cũng đủ rồi.
Hai người họ đi ra ngoài trấn, phía trước có vài người vây quanh một con hẻm, vừa nhìn là biết đang hóng hớt, còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng khóc nháo cùng vài câu mắng chửi bên trong. Đến gần hơn nghe vài lời đàm tiếu là có thể hiểu được đại khái sự việc.
Ra là trong ngõ nhỏ có nhà Trương gia muốn bán nha hoàn nhà đó mua về, nghe nói là tay chân không sạch sẽ, người mua con đang ở trong viện đấy. Người nọ còn chưa nói xong đã bị người khác chen vào phản bác, nói không phải vậy, là nha hoàn tư thông với con cả Trương gia đã góa vợ, muốn làm phu nhân, nên Trương lão phu lang muốn bán nàng đi.
Chuyện đến nước này không biết đúng sai thế nào, nhưng Lục Cốc vẫn hơi kinh hoàng, thì ra sau khi mua người vẫn có thể bán lại. Y luôn ở trong thôn An gia, chưa lên trấn được mấy lần, chỉ từng nghe nói ở nông thôn có người bán con, còn sau khi bán thì ra sao, y cũng không biết.
Lại nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh, trong mắt y mang theo vài phần sợ hãi.