Đường núi gập ghềnh, vội vàng lên đường lại càng thêm mệt mỏi, nhưng nhìn xe đẩy đầy ắp con mồi lòng bọn họ vẫn hứng khởi lắm, trên đùi trên chân đều như có thêm sức lực, dùng mãi không hết.
Đến sườn núi sau thôn, hai con chó nhỏ sủa lớn rồi chạy như bay về nhà. Đúng lúc Thẩm Huyền Thanh đang vác cuốc chuẩn bị xuống ruộng nghe được, vội nhìn qua, thấy Thẩm Huyền Thanh kéo theo chiếc xe đẩy dường như rất nặng. Anh hô lớn vào trong viện, buông cuốc xuống rồi bước nhanh tới tiếp ứng, trong lúc bận rộn còn tiện tay xoa đầu hai chó nhỏ, không thì hai đứa nó cứ cọ cọ vây quanh chân anh.
Ba người Vệ Lan Hương ở trong nhà nghe thấy tiếng gọi cũng đều chạy ra ngoài, thấy Lục Cốc cùng Thẩm Huyền Thanh không có chuyện gì, lo lắng trong lòng liền vơi bớt. Vành mắt bà ửng đỏ, trong lòng vô cùng bùi ngùi, đúng là có một phu lang tốt cái khác hẳn. Nhị Thanh nhà bọn họ dù vừa từ trên núi xuống vẫn ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, không còn mặt xám mày tro, quần áo xộc xệch như tên thổ phỉ trên núi nữa, cười cũng nhiều hơn, nhìn qua là biết tinh thần sảng khoái.
Như vậy, cho dù giờ bà chết rồi, xuống dưới đó cũng không thẹn với Thẩm Thuận Phúc.
"Nương, A tẩu." Lục Cốc nhỏ giọng gọi bà và Kỷ Thu Nguyệt.
"Ừ, ừ, trở về là tốt rồi." Vệ Lan Hương vui vẻ, cùng Thẩm Nhạn dỡ giỏ trúc trên lưng y ra,
"Cốc tử ca ca, hoa này của huynh đẹp quá nè, có thể cho muội một bông không?" Thẩm Nhạn nhìn thấy trong giỏ trúc có mấy nhánh hoa núi, không biết rõ tên, cánh hoa nở rộ từ đáy, từ màu hồng phấn dần chuyển sang màu đỏ cam như màu trời lúc chạng vạng tối, vô cùng xinh đẹp, vì có tận mấy đóa nên nàng không nhịn được mà dò hỏi.
Hoa này là Lục Cốc nhìn thấy lúc nghỉ chân trên đường, ngắt lấy vài nhánh trong khóm lớn, vốn là mang về cho các nàng, nghe vậy lấy hoa trong giỏ ra, nói: "Hoa này là mang về cho muội đấy."
Y nhìn qua Kỷ Thu Nguyệt, đưa cho nàng rồi nhỏ giọng nói: "A tẩu, tỷ và nương đều có này."
Vệ Lan Hương cười đến không khép miệng lại được, bà trả hoa lại cho Lục Cốc, nhưng Lục Cốc lắc đầu nhỏ giọng nói không cần, nên bà đưa cho Kỷ Thu Nguyệt, nói: "Làm khó phần hiếu thuận của con rồi, nhưng nương đã từng này tuổi rồi còn cài hoa làm gì, người ta nhìn thấy lại chê cười ta là bà lão yêu quái đấy."
Cả nhà cười nói vui vẻ, cùng nhau đẩy xe về.
Thẩm Nhạn cài những bông hoa xinh đẹp trên tóc. Tuy nàng còn nhỏ, nhưng mặt tròn mắt hạnh rất dễ thương, cài hoa lên càng lộ ra mấy phần đáng yêu.
Nàng vội vội vàng vàng, nóng lòng muốn ra ngoài khoe khoang với mấy cô nương và song nhi cùng tuổi, nhưng xe đẩy còn nhiều đồ như vậy, khiến nàng chùn chân, một hồi rối rắm mới đưa ra lựa chọn, giờ trước hết xem Nhị Thanh ca mang về cái gì đã, sau đó đi khoe hoa trên đầu sau cũng đâu có muộn.
"Đây là dê móng đen sao? A di đà phật, có thể bán không ít tiền đâu, còn có khá nhiều gà rừng đây này."Vệ Lan Hương lật xem đồ đạc trên xe đẩy, vừa nhìn vừa lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Sau khi biết kỷ tử khô trong giỏ trúc đều là một tay Lục Cốc phơi nắng, lại nhận được ánh mắt của Thẩm Huyền Thanh, bà càng khen không dứt miệng: "Cốc tử hái được nhiều kỷ tử như vậy, ngải cứu cũng không ít, ghê thật đấy, có thể bán được không ít tiền đâu. Mai nương chuẩn bị rượu gạo cho con, dùng kỷ tử đun với rượu gạo uống."
Lục Cốc chăm nom Thẩm Huyền Thanh cẩn thận, còn cần cù chăm chỉ như vậy, bà dù hay nghĩ cho con trai cũng không thể thiên vị, càng nhìn Lục Cốc càng cảm thấy ông trời có mắt, may mà không cưới cái Lục Văn kia về. Nghĩ như vậy, bà liền vỗ tay nói: "Thôi không đợi đến mai nữa, nương và a tẩu con đi luôn bây giờ đây."
Lục Cốc bị khen đến ngượng ngùng cúi đầu, còn chưa kịp ngẩng đầu, Vệ Lan Hương đã cầm giỏ, hăng hái xuất môn cùng Kỷ Thu Nguyệt đi mua rượu gạo.
Lúc này Thẩm Nhạn cũng đã tuần tra xe đẩy xong, nhổ một cái lông vũ thật dài trên mông con gà núi đã chết, rồi nói với Thẩm Huyền Thanh: "Nhị ca ca, muội đi tìm bọn Thải Hà chơi đây."
Hôm nay cao hứng trở về, Thẩm Huyền Thanh không để ý chuyện nàng ham chơi không thả vịt, còn cho nàng một túi vải nhỏ, nói: "Mấy đứa chia nhau ăn đi."
Thẩm Nhạn nhận lấy nhìn thử, bên trong có quả dại, ý cười trên mặt càng tươi, vui vẻ đi ra ngoài.
Đồ đạc trên xe đẩy không dỡ ra, chỉ lấy ra ba con gà rừng, hai con thỏ rừng, để lại cho trong nhà ăn, phần còn lại mai sẽ đẩy xe lên trấn bán.
Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh rửa mặt ngồi trong viện nghỉ ngơi. Thẩm Nghiêu Thanh cũng không xuống ruộng nữa, lấy một cái chén lén lút vào phòng Vệ Lan Hương múc nửa chén hạt dưa ra, ngồi dưới mái hiên vui vẻ tán gẫu với nhị đệ.
Hạt dưa này được mua từ hai ngày trước, rang thơm nức, Vệ Lan Hương không nỡ lấy ra nhiều, nghĩ nếu trong nhà có khách, bưng cái này ra tiếp khách cũng coi như là có mặt mũi.
Lục Cốc lớn đến giờ mới ăn hạt dưa hai lần, còn không được ăn nhiều lắm, giờ mới xem như có cơ hội chậm rãi nhâm nhi.
Thôn Thanh Khê đã có người ủ rượu gạo, Vệ Lan Hương còn cùng Kỷ Thu Nguyệt đến phường đậu hũ ở thôn bên cạnh một chuyến, định hầm một đĩa đậu hũ sốt thịt bằm*, trên núi không ăn được đậu hũ, về rồi phải được ăn cho đỡ thèm.
Nhưng mấy hôm nay trong nhà không mua thịt lớn. Bà hỏi thăm, cuối cùng vay được nửa khối thịt lợn của phu lang nhà Lâm Kim Hổ, đến mai sẽ trả lại cho người ta.
Về nhà thấy Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh nghỉ chân trong viện, bà không để Lục Cốc phụ giúp, cùng Kỷ Thu Nguyệt vào bếp châm lửa nấu cơm. Về phần hạt dưa Thẩm Nghiêu Thanh trộm lấy ra, bà trừng mắt nhìn con trai lớn, cái miệng tham ăn này, không biết còn tưởng là đứa nhỏ mấy tuổi.
Nhưng bà trừng xong lại nở nụ cười, lại nói dù bà chiều Thẩm Huyền Thanh hơn chút, nhưng cũng rất thương con trai lớn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chỉ là hạt dưa thôi mà, ăn thì ăn thôi.
Về phần Thẩm Nhạn, nữ nhi nhỏ nào phải người hai đứa con trai có thể so sánh được. Bà luôn thừa dịp lên trấn bán trứng gà trứng vịt dẫn Thẩm Nhạn theo. Dù bà không nói gì, ngay cả Kỷ Thu Nguyệt cũng biết là bà dẫn gái út đi ăn đồ ngon, không phải mua một chén đậu hũ chua cay thì là mua một cái bánh phồng.
Đương nhiên Lục Cốc không biết, dù sao y cũng vừa mới tới đây.
Đợi gặm hạt dưa xong, cơm đã sắp chín.
Rượu gạo uống vào vô cùng sảng khoái, kỷ tử hồng hồng cũng đẹp mắt. Đậu phụ hầm đến nóng hôi hổi, tan trong miệng cùng vị thịt nồng đậm. Bọn học còn xào hai đóa nấm tươi Lục Cốc mang về với rau, lại thêm một cái bánh bao làm bằng bột mì mềm mại, bột mì tinh khiết, ăn ngon hơn nhiều so với bột trộn. Một bữa này có thể nói là ăn đến vô cùng thỏa mãn.
Trong viện tiếng nói cười vang lên không ngừng, trên mặt người Thẩm gia ai ai cũng tràn đầy ý cười. Lục Cốc ăn xong không cần rửa chén, Kỷ Thu Nguyệt bảo y về phòng nghỉ ngơi, đi một ngày đường đã đủ mệt rồi.
Ngày hôm nay trôi qua trong niềm hân hoan hứng khởi, đến sáng sớm hôm sau, Lục Cốc lại theo Thẩm Huyền Thanh đến chợ sớm.
***
Đường lên trấn bằng phẳng, dễ đi hơn đường núi rất nhiều, đẩy xe lộc cộc về trước. Lục Cốc mười mấy ngày nay chạy trong núi quen rồi, đi đường bằng phẳng như vậy cảm thấy thoải mái hơn nhiều lắm, rốt cuộc vẫn là dưới chân núi tốt hơn.
Y cõng giỏ trúc lớn, bên trong ngoại trừ kỷ tử cùng ngải cứu ra, còn hái rất nhiều hạt tắm hoang, cái này rẻ hơn hạt tắm thơm nhiều, ngay cả người trong trấn cũng thường dùng, không lo không có ai mua.
Về phần nấm phơi khô, y thấy không đủ nhiều, nghe người ta nói thứ này ăn ngon, để lại vào cuối thu đầu đông bọn họ tự nấu canh hoặc hầm thịt ăn, trừ phần nấm y để lại trong núi, y còn mang xuống cho nhà ăn một ít, nếu sau này hái được thêm nhiều nấm, đem đi bán cũng không muộn.
Hai người bọn họ dậy sớm, đến chợ sớm được một lát thì dòng người qua lại mới nhiều lên.
Bởi vì hôm nay đẩy xe đi cùng, Thẩm Huyền Thanh mang theo hai cái ghế từ nhà đi, có thể ngồi nghỉ chân.
Giỏ trúc của Lục Cốc đặt ở đuôi xe đẩy, không chiếm chỗ khác, như vậy chỉ cần giao một phần phí. Y lấy bó ngải cứu ra để người khác có thể nhìn thấy, túi vải đựng hạt tắm hoang đặt bên cạnh giỏ trúc, mở túi ra cũng có thể để người ta nhìn được.
Thẩm Huyền Thanh hô lên rao bán, y ở bên cạnh do dự một chút, đến khi nhìn thấy phụ nhân, lão ma (dùng để chỉ phu lang lập gia đình đã có tuổi) đi qua cũng nhỏ giọng mở miệng: "Hạt tắm rẻ lắm, một văn tiền năm hạt, kỷ tử cũng có, ba văn."
Vì là hàng phơi khô, ba văn này là ba văn một lạng, đây là giá thị trường của kỷ tử. Tối qua Vệ Lan Hương còn mượn cân trong thôn, để y bán đồ có cái mà dùng, không cần đến chợ mượn người khác, nếu không lại phải nhìn sắc mặt người ta.
"Thím nhìn hạt tắm này đi, khá lớn đấy, nếu chỉ rửa tay có thể dùng hai ngày." Thẩm Huyền Thanh nghe thấy giọng nói của y, trong mắt xẹt qua ý cười, giúp y đáp lời lôi kéo người khác.
Thấy phụ nhân kia nhìn qua, hắn nói thêm: "Hái trong rừng sâu đấy, tốt hơn hạt tắm ở sườn núi, gội đầu còn có thể lưu hương."
Vừa nghe lời này, hai người một phu lang một phụ nhân ở bên đều tiến tới xem, nắm lấy một nắm, vừa xem vừa ngửi.
Thẩm Huyền Thanh không nói dối, cái cây Lục Cốc tìm được quả thật rất tốt. Hai người họ ở trong núi dùng hạt tắm này, gội đầu xong cũng có thể tự ngửi thấy.
"Cái này đâu có thơm bằng hạt tắm thơm." Có một phu lang chọn ba chọn bốn, còn liếc mắt nhìn kỷ tử trong giỏ trúc, ngắt hai quả nếm thử.
Thẩm Huyền Thanh đã quen với việc này rồi, hòa hoãn mở miệng: "Hạt tắm hoang sao có thể so với hạt tắm thơm. Nhưng hạt tắm hoang của nhà ta rẻ hơn mà mùi cũng thơm hơn hạt tắm hoang thường."
"Như vậy đi, một văn tiền sáu hạt thì ta mua." Phu lang mặc cả với hắn.
"A ma cứ nói đùa. Hạt tắm hoang này vốn không đắt, còn tốt như vậy, phu lang ta còn phải cõng từ trên núi về ba canh giờ, không rẻ hơn được nữa." Thẩm Huyền Thanh không đồng ý.
Bán hạt tắm hoang này không khác gì bán rẻ, năm hạt mới được có một văn tiền. Hiện giờ một đồng còn không mua được một cái bánh vừng, nếu giá còn bị ép xuống nữa, mấy ngày bận rộn trong núi của Lục Cốc lại thành ra không đáng giá.
Phu lang kia có vẻ rất muốn mua đồ, thấy Thẩm Huyền Thanh không đồng ý cũng không rời đi, cứ nói liên miên mãi, cuối cùng vẫn là Thẩm Huyền Thanh nói nếu hắn ta mua hai mươi văn thì tính sáu hạt một văn.
Vốn dĩ phu lang kia chỉ muốn mua mười văn, nghe hắn nói hai mươi văn mới tính rẻ thì lại mặc cả. Thẩm Huyền Thanh cảm thấy hơi phiền, cuối cùng hỏi ý Lục Cốc, nói chỉ cần hắn ta mua mười lăm văn thì sẽ tính sáu hạt một văn.
Lần đầu Lục Cốc bán đồ, đương lúc khẩn trương không thể tính rõ mười lăm văn là bao nhiêu hạt, may mà trong cái khó ló cái khôn, y thầm đếm trong lòng, đếm mười lăm lần sáu hạt tắm hoang.
Lúc phu lang kia đi còn tiện tay lấy thêm hai hạt, Thẩm Huyền Thanh làm như không thấy. Loại người này rất phổ biến trong buôn bán, hòa khí sinh tài là quan trọng nhất, không nên so đo quá mức.
Lục Cốc cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa thoáng cái liền bán mười lăm văn tiền, lúc thu tiền Thẩm Huyền Thanh không nhận, phu lang kia liền giao vào trong tay y.
Mười lăm văn tiền đồng cũng không nhẹ, nặng trịch ở trong tay, nhưng y không kịp nghĩ nhiều, bởi vì còn có hai phụ nhân muốn mua nữa. Hai người bọn họ lúc nãy phụ họa với phu lang kia ép giá xuống, nếu một văn được sáu hạt, hai người bọn họ đều muốn mua hai mươi văn, mua xong cũng đều lấy thêm hai hạt.
Sau khi Lục Cốc đếm xong hạt tắm tính tiền cho người ta, tính cả mười lăm văn trên xe đẩy, là có năm mươi lăm văn rồi.
Nông dân kiếm được năm mươi văn nhanh như vậy cũng sẽ rất vui mừng, chứ đừng nói đến Lục Cốc chưa từng chạm qua tiền đồng như vậy được mấy lần. Y từng có trong tay nhiều nhất là mười văn tiền, là lúc nương y còn sống.
Với y mà nói, nhiều văn tiền như vậy như là một giấc mộng vậy, nhưng mộng nào rồi cũng sẽ tỉnh, y lưu luyến không rời, đưa tiền cho Thẩm Huyền Thanh.
Thẩm Huyền Thanh khó hiểu, khẽ nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Đưa ta làm gì? Không phải em mang theo túi tiền sao?"
Lục Cốc tưởng ý hắn là cất vào trong túi vải trước, ban xong thì đưa cho hắn, vội làm theo lời hắn.
Đang nói liền có người đến xem dã vật, Thẩm Huyền Thanh đành phải ngừng nói, xoay người bắt đầu bận tới bận lui.