Thế gian dù có kỳ lạ đến đâu thì công việc cũng phải làm, không thể chạy thoát.
Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, đến phòng tranh cảm thấy rất buồn ngủ, may mà Yến Trì đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Một nhân viên tận tâm như cậu ta, tôi hơi ngại khi không tăng lương cho cậu ta. Khi Yến Trì nhìn thấy tôi, cậu ta hào hứng mời tôi xem tranh giúp cậu ta.
Tôi biết Yến Trì là một sinh viên mỹ thuật xuất sắc, nhưng tôi không ngờ tài năng của cậu ta lại đạt đến trình độ như vậy! Một vài nét vẽ tưởng chừng như vô tình rơi xuống nhưng tổng thể lại hoàn toàn tự nhiên, hơn nữa cách sử dụng khối màu táo bạo khiến cho toàn bộ tác phẩm trở nên căng thẳng vô cùng.
Chỉ là phong cách này quá u ám, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài thanh tú dịu dàng của cậu ta.
Tôi đưa bức tranh lại cho cậu ta, vỗ vai cậu ấy khen ngợi: “Chà, rất tốt. Nếu em không bán nó với giá một trăm linh tám nghìn tệ, chị cũng phải sốt ruột thay em.”
Nghe đến đây, cậu ta mím môi cười.
Tôi cũng không quên chuyện chuyển nhà, tôi nhờ trợ lý tìm nhà trong một ngày, nhưng tìm tới tìm lui, hoặc căn hộ có hình dáng không đẹp hoặc ánh sáng không đủ, tóm lại là tôi không hài lòng.
Xem ra phải cuốn gói đến chỗ đó của Giang Tĩnh Vũ.
Tôi thu dọn đồ đạc vào trong cốp xe, ngồi vào ghế lái, do dự một lúc, nhưng vẫn gọi điện cho Giang Tĩnh Vũ.
Sau khi kết nối, không đợi tôi lên tiếng, anh đã nói trước: “Ngọc Châu, trời sắp tối rồi. Em ở đâu, anh đến đón.”
Qua ống nghe, tôi nghe thấy tiếng sột soạt mặc áo khoác của anh ấy khi anh đứng dậy.
Tôi từ chối, vì dù sao nhà anh ấy cũng không xa chỗ này, chỉ mất mười phút lái xe là đến đó.
Nhưng bởi vì là giờ cao điểm buổi tối, khi tôi đến chỗ của Giang Tĩnh Vũ thì trời đã tối.
Tôi chật vật kéo hành lý vào thang máy, dừng lại ở tầng mười sáu.
Chà, cả tầng này đều là của anh ấy.
Tôi lắc lắc cánh tay đau nhức của mình rồi bấm chuông cửa.
Rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Thực sự là Diêu Đồng!
Cô ta đeo tạp dề và tươi cười chào tôi.
Tôi rất ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”
“Em chuyển ra ngoài rồi. Em xin lỗi vì đã chiếm phòng vẽ tranh của chị. Lúc đầu em không biết là chị thích căn phòng đó.” Cô ta cười với tôi: “Chị, về nhà ở đi. Bố nhớ chị lắm.”
Những lời nói ân cần và thấu hiểu của cô ta khiến tôi có vẻ như đang gây rối vô lý và không biết tốt xấu.
Giang Tĩnh Vũ với mái tóc ướt sũng bước tới: “Ngọc Châu, chắc đi đường mệt rồi đúng không. Anh nói để anh đi đón mà em không cho. Mau vào ăn cơm đi.”
Tôi quay người lại: “Hai người ăn từ từ, em đi trước.”
Tôi kéo hành lý của mình và đi vào thang máy mà không quay đầu lại.
Giang Tĩnh Vũ rõ ràng biết rằng tôi ghét Diêu Đồng...
Không đúng, dường như anh ấy không biết.
Ngay cả khi anh ấy không biết, anh ấy cũng sai rồi!
Tôi giận dữ dậm chân và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc phải đi đâu bây giờ.
Hay như Diêu Đồng nói, về nhà?
Hừ, cô ta nói quay về thì phải quay về? Chị đây kiêu ngạo, càng không về!
Tôi thở hồng hộc coi hành lý như Diêu Đồng mà ném vào cốp xe, tiếp tục lang thang trên đường phố trong đêm tối.
Ở khách sạn sao?
Không, tôi bị bệnh sởi ngay khi ở trong khách sạn.
Tôi đỗ xe và mở danh sách bạn bè trên WeChat, vuốt qua lại và phát hiện không ai có thể chứa chấp tôi.
Ngón tay của tôi dừng lại ở trên cột của Lạc Hoài Sinh...
Quên đi, anh có vẻ không thích tôi.
Tôi khởi động xe, nhưng xe không thể nổ máy, khi tôi nhìn kỹ lại thì vậy mà lại hết xăng!
Mẹ kiếp! Tại sao tất cả mọi thứ cứ phải chống lại bà đây!
Tôi đau khổ nằm trên vô lăng, trong mắt chợt có chút ươn ướt.
Tôi đường đường là cô con gái cưng của tập đoàn Ngọc Châu danh giá mà bây giờ lưu lạc đến mức không tìm được một nơi đặt chân.
Lúc này một cặp đôi đi xe đạp ngang qua, bọn họ vừa nói vừa cười, cuối cùng dựa sát vào nhau ăn đậu phụ thối trước một quán ven đường.
Ngồi trong chiếc Porsche, tôi càng buồn hơn khi nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt tí tách tí tách tuôn rơi.
“Trịnh Ngọc Châu, sao mày lại khóc như sứa vậy?”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của Lạc Hoài Sinh bên ngoài cửa sổ xe.
“Bác sĩ Lạc, anh đưa em về nhà đi.”
Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi không quấy rầy anh, tôi thực sự không có nơi nào để đi tối nay.
“Sao cô không đến chỗ của bạn trai?”
“Bây giờ em không xin anh cho em ở lại. Nếu anh thực sự không thích em đến chỗ của anh, tại sao anh không ở lại đây với em.” Tôi duỗi ngón trỏ ra và cầu xin một cách đáng thương: “Một đêm, chỉ một đêm thôi.”
Anh có vẻ lưỡng lự.
Tôi vội vàng nắm lấy tay anh, tha thiết nói: “Em cho anh tiền, thật đấy, chỉ ở với em một đêm.”
Cả mặt anh đầy vạch đen: “Câm miệng, đừng nói cái từ ở cùng này... Quên đi, đến nhà tôi.”
Tuyệt quá!
Tôi vốn định bảo anh lên xe, nhưng tôi nhớ rằng tôi đã hết xăng.
Anh cũng nhìn thấy lời nhắc đổ xăng, bảo tôi đợi anh, anh lái xe của mình đến.
Vừa nghe xong, mắt tôi sáng lên ngay lập tức, là chiếc xe nhỏ màu vàng đó sao? Giống như cặp đôi vừa đi ngang qua...
Ngay khi cả đầu tôi đang nghĩ về những cảnh lãng mạn, một chiếc Bentley xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không thể tin được: “Xe của anh?”
Lạc Hoài Sinh: “...”
A a a, tại sao nó không phải là chiếc xe nhỏ màu vàng lãng mạn?
Thất vọng!